Khóc một lúc, cô lại cười, Kỷ Thu cũng chẳng biết bản thân cười vì điều gì.
Có lẽ cười chính mình trước đây quá ngu ngốc, cứ nghĩ chỉ có học hành mới thay đổi số phận.
Cứ nghĩ phải thoát khỏi vùng quê nghèo khó, thi đậu vào một trường đại học tốt, mới có việc làm tốt, kiếm được nhiều tiền.
Đúng là ngu thật, rõ ràng chỉ cần ngủ một đêm đã có thể kiếm bao nhiêu đây.
Dần dần, Kỷ Thu không cười nữa.
Cô ngồi trên giường như khúc gỗ, rất lâu sau mới thu dọn đồ đạc.
Căn phòng đẹp thế này, cô không xứng.
Cửa khép lại, một tờ một tệ bị gió cuốn lên, rồi rơi xuống.
Ra khỏi cửa, Kỷ Thu mới chợt nhận ra mình không biết đường.
Đêm nay cả trăng cũng e ấp trốn biệt, chỉ còn đèn đường rải một lớp ánh vàng xuống mặt đất.
Cô cứ men theo con đường lớn mà đi, vô tình vòng ngược về cổng chính của câu lạc bộ.
Ánh mắt cô lơ đãng quét một vòng.
Tiệc tàn rồi, nam nữ túm tụm trước cổng, người say khướt vừa đẩy vừa kéo, suýt nữa va vào cô. Kỷ Thu vội cúi đầu né sang một bên.
Tầm mắt lướt qua một chiếc xe màu trắng.
Kỷ Thu không nhận ra logo xe nhưng trên đuôi xe của Lâm Nhung có treo Woody và Buzz Lightyear, món quà cô từng tặng Lâm Nhung.
Buzz Lightyear bám chặt vào mép xe, một tay nắm chặt Woody đang rơi xuống, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Lâm Nhung miệng thì chê trẻ con nhưng khi bị cô ép gắn lên, cô ấy cũng chẳng gỡ xuống.
Kỷ Thu nhìn kỹ biển số, đúng là xe của Lâm Nhung.
Cô bước lại gần nhưng lại không dám gõ cửa xe nữa.
Chiếc xe đang khẽ rung lên.
Kỷ Thu chợt hiểu ra điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, cô siết chặt quai túi giấy, lặng lẽ lùi về sau mấy bước.
Nhưng vẫn bị Lâm Nhung nhìn thấy.
Cửa kính xe hơi hạ xuống, trán Lâm Nhung vẫn lấm tấm mồ hôi, áo sơ mi cổ chữ V bị xé toạc, nội y cũng lỏng lẻo chỉ vừa đủ che ngực, cô ấy thò đầu ra.
“Thu Thu! Đừng đi! Quay lại!”
Giọng cô ấy vẫn mang theo chút ngọt ngào lười biếng, Kỷ Thu nghe thấy cô ấy khẽ nói với người trong xe đừng làm loạn nữa.
Kỷ Thu dừng bước, cúi đầu quay lại.
Cô đứng yên phía sau xe, mắt dán vào mũi giày.
“Chị còn tưởng em sẽ không ra nữa, không ngờ lại ra được này.”
Lâm Nhung chẳng bận tâm cô đã nhìn thấy những gì, thấy cô thay đồ rồi, mặt mày cũng hồng hào lên.
Vừa nhìn đã biết là dáng vẻ đã được yêu chiều.
Cô ấy yên tâm rồi.
“Lên xe đi, về nhà với chị nào.”
Lâm Nhung tùy tiện kéo áo lại nhưng vết rách quá lớn, không che được, đành khoác áo khoác của người đàn ông trong xe lên, làm bộ như muốn xuống xe.
Kỷ Thu vội giữ cô ấy lại, lắc đầu: “Em, em không sao.”
“Chị, chỗ này có cây ATM nào không ạ?”
“Có, em đi về phía đó, ngay góc đường là thấy.”
Trong lúc hai người nói chuyện, người đàn ông trong xe chẳng thèm liếc Kỷ Thu lấy một cái, chỉ dùng đôi tay thon dài trắng trẻo vuốt ve mái tóc xoăn của Lâm Nhung, ánh mắt sâu thẩm như dính chặt lấy Lâm Nhung, dường như hoàn toàn không để tâm đến chuyện tốt đẹp vừa bị gián đoạn.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Kỷ Thu cảm nhận rõ ràng về "công việc" của Lâm Nhung, cô có cảm giác mình đứng đây thêm một giây nào cũng đang làm chậm trễ việc kiếm tiền của cô ấy.
Cô khẽ tạm biệt Lâm Nhung, nhận lại túi xách nhỏ của mình, rồi còn khom người cúi đầu với người đàn ông trong xe, vội vàng chạy đi.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại một bóng lưng mảnh khảnh.
“Cô bạn cùng phòng này của em cũng biết điều đấy chứ.” Người đàn ông nghiêng đầu cười.
Lâm Nhung liếc mắt nhìn người đàn ông một cái: “Anh mới là người cần biết điều đó.”
"Rõ ràng là em đang đợi em ấy, là anh chủ động tới đây, còn cứ sờ tới sờ lui.”
“Anh làm em ấy sợ rồi đó.”
“Không sao, em thay anh xin lỗi là được mà.” Người đàn ông từ phía sau ôm lấy Lâm Nhung, vùi đầu vào cổ cô ấy, trong đầu chỉ còn lại một chuyện: tiếp tục.
·
Cây ATM không khó tìm, ngoài đèn đường thì nơi này là chỗ duy nhất còn sáng.
Kỷ Thu đẩy cửa bước vào, mới phát hiện một người vô gia cư đang nằm trong góc.