Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Chương 13: Vị Khách Đầu Tiên Của Tôi Lại Là Bạn Học

Trước Sau

break

Trên người quấn một chiếc áo lính cũ nát, toàn thân nồng nặc mùi rượu, ngủ mê man chẳng biết trời đất là gì.

Kỷ Thu siết chặt túi, cố tránh xa người đó, bắt đầu ȶᏂασ tác trên máy.

Dãy số trên thẻ, cô đã thuộc lòng từ lâu.

Gửi tiền xong chưa đầy năm phút, tiếng chuông điện thoại Kỹ Thu bỗng vang lên.

Cô nhìn sắc trời rồi liếc qua đồng hồ trên điện thoại, sau đó mới mở khung trò chuyện.

2:49 phút sáng

[Mẹ: Con nhóc chết tiệt kia, có tiền sao giờ mới chuyển về hả?]

[Thu: Con vừa nhận được tiền là chuyển liền cho mẹ đấy ạ.]



[Mẹ: Chuyển thêm nữa đi, không đủ.]

Kỷ Thu hít hít mũi, viền mắt bắt đầu căng tức.

Đôi tay đang gõ chữ của cô khẽ run run, có lẽ vì lạnh.

[Thu: Mẹ ơi, cô chủ nhiệm giúp con xin được làm thêm, ông chủ tốt bụng cho con ứng trước ba năm tiền lương, con không còn đồng nào nữa rồi.]

[Mẹ: Ông chủ tốt như vậy luôn à? Con nói luôn với cô giáo là nghỉ học đi, đến làm việc hẳn cho ông chủ kia của con, bảo ông ta cho con ứng thêm. Dạo này cậu con đang kẹt tiền.]

Gió ngoài trời thổi vù vù, không khí rít lên nghe lạnh buốt, người vô gia cư chép miệng trở mình.

Kỷ Thu ngồi xuống đất, mắt vẫn nhìn vào khung tin nhắn không ngừng hiện chữ.

[Mẹ: Mẹ đã nói với con rồi, đi làm đi, học trường trọng điểm có ích gì, ba năm sau cũng chỉ là đi làm như người ta.]

[Kỷ Thu: Mẹ, con đã đóng học phí rồi, giờ nghỉ học sẽ không được hoàn lại tiền đâu.]

Đầu kia im lặng.

Kỷ Thu bắt đầu thấy chột dạ.

Thực ra vì thành tích học tốt, giáo viên chủ nhiệm không những xin miễn giảm học phí, tiền sách vở và các khoản phí linh tinh cho cô, mà còn nói nếu cô chịu ở ký túc xá thì cả tiền ở cũng có thể được miễn luôn.

Nhưng cô từ chối, viện cớ muốn đi làm thêm để trang trải cuộc sống.

Thực ra học phí trường cấp ba trọng điểm cũng không nhiều, số tiền đó cũng không phải do gia đình chu cấp, mà là Kỷ Thu tranh thủ kỳ nghỉ đông nghỉ hè đi làm thêm mà kiếm được.

Cô lừa mẹ, nói là thầy cô dạy miễn phí, không đi thì uổng.

Tay cầm điện thoại bắt đầu đổ mồ hôi, Kỷ Thu đổi tay cầm, điện thoại rung lên.

Mẹ: [60 giây]

Cô không dám mở nghe, bấm chuyển thành văn bản.

Tin đầu chưa chuyển xong, tin kế tiếp đã tới.

Một loạt tin nhắn thoại dài hàng chục giây.

Vẫn là những lời cũ rích, mắng Kỷ Thu là đồ phá của, nói rằng hồi mẹ Kỷ Thu bằng tuổi cô thì con cái cũng đã sinh rồi, khi gả đi còn có thể mang về mấy vạn tệ cho gia đình.

Từng đồng từng cắc tính vào đầu Kỷ Thu, bắt cô nhớ kỹ, vì nuôi dưỡng cô mà gia đình phải tốn biết bao tiền, bắt cô lớn lên phải hoàn trả hết.

Dòng tin vẫn đang hiện chữ nhưng Kỷ Thu không đọc nổi nữa.

Mũi cô cay xè, cảm xúc nghẹn ứ khiến cô không kìm được mà ôm gối gục đầu xuống, khóc nức nở.

Lúc đầu còn cố nhịn nhưng càng lúc càng không kiềm chế nổi, tiếng khóc nức nở như muốn vỡ òa.

Bỗng có gì đó đè lên vai cô, mùi chua ngái và ẩm mốc xuyên qua tóc len vào mũi.

Kỷ Thu ngẩng đầu, người vô gia cư kia đã tỉnh, ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh ấy khoác chiếc áo lính cũ lên vai cô.

Không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai cô.

Tóc tai bù xù, mặt mũi đen nhẻm dơ bẩn, hai mắt ngấn lệ của Kỹ Thu chẳng thể nào nhìn rõ biểu cảm của người này. Cô chỉ thấy đôi mắt trong vắt như mặt hồ của đối phương, nở nụ cười hiền lành với mình.

Cảm xúc nghẹn ngào khi nãy cũng dần bĩnh tĩnh lại.

Cô mỉm cười với người vô gia cư.

"Xin chào, hoan nghênh quý khách." Âm thanh điện tử của ngân hàng vang lên.

Cánh cửa bị đẩy mở, Kỷ Thu và người vô gia cư cùng nhìn về phía đó.

Chưa kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy một luồng gió ập thẳng vào mặt.

"Mẹ kiếp, dám đụng vào người của ông đây!"

"Bốp!"

"Á a a a!"

"Đám thanh niên các cậu đúng là yêu đến bốc đồng."

Cảnh sát chống nạnh răn dạy.

Giang Quân ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, im lặng không nói một lời.

Máu trên tay vẫn đang chảy không ngớt, vậy mà anh lại như chẳng hề cảm thấy gì, còn len lén liếc nhìn Kỷ Thu, ánh mắt hai người chạm nhau, anh kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc