“Đệt.” du͙© vọиɠ vừa kìm xuống của Giang Quân mơ hồ lại trỗi dậy, khiến anh hơi bực bội.
Sợ cô kháng cự, chắc chắn không thể làm thêm lần nữa.
Kỷ Thu không nhận ra mình đang công khai quan sát từng cử động của người đàn ông. Khi nói chuyện, anh rất dịu dàng nhưng lúc im lặng, anh như đang kìm nén cơn giận, khiến người ta sợ hãi không thôi.
Kỷ Thu rụt cổ lại, Giang Quân lập tức không chịu nổi nữa.
Đây mới là đêm đầu tiên, sao có thể để cô kháng cự thế này được?
Giang Quân đi qua đi lại trong phòng ba vòng, vỗ đầu một cái, nghĩ ra gì đó.
Anh nhặt quần từ dưới sàn lên, lấy điện thoại ra, hỏi Kỷ Thu, “Điện thoại em đâu?”
“Hả?” Không ngờ bị hỏi cái này, Kỷ Thu ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại. Túi xách của cô để trên xe Lâm Nhung.
Lâm Nhung bảo cái điện thoại cùi của cô mang ra chỉ tổ mất giá, hơn nữa ông chủ thường thích dùng tiền mặt cho tiện, nên cô ấy đã bảo cô để túi trên xe luôn.
Kỷ Thu cắn môi, giọng mềm mại pha chút tủi thân: “Chẳng phải đều dùng tiền mặt sao?”
Giang Quân ngẩn người, đúng thật. Anh vội vàng mặc quần: “Em đừng đi đâu, ở đây đợi tôi nhé.”
Giang Quân gấp gáp đến mức không kịp mặc áo, cứ thế ôm áo chạy vèo ra ngoài.
Để lại Kỷ Thu một mình trong phòng, chớp chớp mắt. Cô có thể đi đâu được chứ?
Cạnh câu lạc bộ là ngân hàng. Đứng trước cây ATM, Giang Quân lại khựng lại.
Theo luật giang hồ, tám ngàn đã là nhiều rồi.
Anh muốn cho thêm, mười tám vạn gì đó nhưng lại sợ Kỷ Thu nghĩ anh là gã nhà giàu thô tục, chê anh tục tằng.
Nhưng nếu chỉ cho tám ngàn theo lệ, Giang Quân lại thấy thiệt thòi cho Kỷ Thu.
Dù sao anh cũng có chút tư lợi. Giang Quân nghĩ tới một con số.
Khi quay lại, Kỷ Thu đã ngủ. Lông mi cong vút, môi khẽ chu ra, như búp bê sứ.
Không khí vẫn phảng phất mùi nồng đậm đặc trưng sau cuộc mây mưa. Giang Quân mở hé cửa sổ, lông mày nhíu chặt của Kỷ Thu dần giãn ra.
Cũng phải, đã nửa đêm, cô bị hành cả buổi, chắc mệt lắm rồi.
Giang Quân bất giác mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Kỷ Thu. Trước khi đi, anh đặt tiền lên tủ đầu giường.
Cùng với một túi giấy.
“Cạch.” Cửa khép lại, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Anh đi rồi sao?
Kỷ Thu không dám mở mắt. Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu sáng một góc, cô cảm nhận được không khí dần khô ráo, chỉ còn tiếng thở của mình.
Lúc này cô mới dám mở mắt.
Ánh nhìn rơi xuống tủ đầu giường, một phong bì dày cộp và một túi giấy to.
Kỷ Thu mở túi, khu thấy đồ bên trong, sóng mũi chợt cay cay.
Một bộ đồ mặc nhà bình thường, chẳng biết nửa đêm anh chạy đi đâu mua được, trên áo còn in hình chú gấu dâu nho nhỏ, hơi trẻ con.
Dưới bộ đồ là một bộ nội y, chính xác là một chiếc qυầи ɭóŧ và một áo lót nhỏ, cũng là màu hồng nhạt.
Nghĩ đến gương mặt bặm trợn của anh lúc đi mua mấy món đồ nữ dễ thương thế này, Kỷ Thu bất giác thấy buồn cười.
Cô nhăn mũi, đè nén cảm giác muốn khóc.
Liếc sang phong bì bên cạnh, cô im lặng hai giây nhưng không mở ra, mà đi tắm trước.
Thay bộ đồ anh mua, vừa khít. Nhìn chú gấu dấu trên áo, suy nghĩ cô như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh nào đấy.
Kỷ Thu không rõ tâm trạng mình lúc này, quá phức tạp. May mắn là lần đầu dành cho anh, đêm này cũng không tính là quá khó khăn, thậm chí có lúc còn cô buông thả đắm chìm.
Nhưng rốt cuộc, cô không biết anh là ai, sau này chắc cũng khó gặp lại. Còn tương lai… e rằng không tránh được những gã đàn ông khác.
Kỷ Thu sờ tấm phong bì dày cộm, lấy tiền ra.
“Một, hai, ba…”
Chín mươi chín, một trăm.
Kỷ Thu sững người, đếm lại lần nữa. Một trăm tờ tiền đỏ, cô đếm đi đếm lại cả chục lần. Càng đếm, mắt càng cay, nước mắt cũng không kìm nén được nữa.
Hóa ra một vạn dễ kiếm thế sao? Ba mẹ cô ở quê vất vả làm lụng cả năm cũng chưa chắc tiết kiệm được ngần này, vậy mà cô chỉ cần một đêm đã có.
So ra, những xấu hổ, phóng túng trên giường, có đáng gì đâu?
Kỷ Thu ngẩng đầu, trong bóng tối mở to mắt, để mặc nước mắt nóng hổi lăn dài, thiêu đốt đôi gò má cô.