“ðừng sợ, nữ sinh đối với loại sự tình này, lần đầu tiên đều thực khẩn trương , yên tâm, tôi sẽ thực ôn nhu .” Hắn đột nhiên lại muốn cái gì, hỏi: “Em…… vẫn là lần đầu tiên chứ?”
Trời của con ơi ! Sao ông không cắt lưỡi tên này đi vậy?
“Không! Tôi sẽ la lên, nếu anh không chịu thả tôi ra, ta nhất định sẽ……”
“Tôi muốn em!”
Nàng ngây ngẩn cả người.
“ðúng! Từ nhỏ tôi đã quyết định tôi muốn em, cho nên em đừng uổng phí tâm cơ , đừng phản kháng, làm cho tôi hảo hảo ……”
“Không…… Dừng tay……”
“Em……”
Nước mắt của nàng không hề báo động trước từ hốc mắt chảy xuống.
“Thật sự không cần !”
ðúng là vẫn còn sợ hãi, cho nên phải khóc, nước mắt Nguyên Tiêu giống như không cần tính toán liên tiếp chảy xuống.
Vừa thấy nước mắt của nàng, Minh Quang Khải thực kinh ngạc, cũng dần dần mềm lòng.
Xem ra nữ nhân trên toàn thế giới cũng chỉ có nàng có thể làm mềm hoá ý chí sắt đá của hắn, hắn cũng không muốn nói cho nàng biết, miễn cho về sau nàng dùng ưu thế này đối phó hắn, như thế thật không tốt lắm.
“Khóc thật à?” Hắn dùng thanh âm nhẹ nhàng , khẩu ngữ bên trong tựa hồ hơi kinh hách.
Vốn có thể khống chế nước mắt, lại từ giọt mưa nhỏ lập tức biến thành mưa to tầm tã.
Hắn không thể nói thêm nữa, chỉ dùng vòng tay thật to đem nàng ôm lấy, làm cho của đầu nàng tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập thật mạnh của hắn.
Không nghĩ tới hắn cũng có một mặt ấm áp, chẳng lẽ nàng đã hiểu lầm hắn? Dù sao hai người cũng có…… Mười năm không gặp rồi? Nguyên Tiêu không khỏi nghĩ ngợi.
“Tốt lắm, đừng khóc , chúng ta ngắm biển đi!” Nói xong hắn liền đối mặt với biển lớn, ánh mắt chuyên chú, phảng phất như hôm nay thật sự muốn đến ngắm biển mà thôi, chuyện tình vừa nãy đều không có phát sinh.
Nguyên Tiêu thở nhẹ trong vòng tay hắn, Tim nàng đập mạnh đến cả thế giới đều nghe.
Hôm nay bãi biển xanh quá, xanh thật, tựa như màu lam của bảo thạch, đối mặt với phong cảnh xinh đẹp như thế, nàng hẳn là hoàn toàn thưởng thức, nhưng là lòng của nàng trừ bỏ tên đại bạo quân này, cái gì cũng không nghĩ được.
Cuộc sống ở ðại học quả nhiên thực tự do, Nguyên Tiêu cũng không quản An Ny phản đối, vẫn như cũ muốn gia nhập câu lạc bộ trà nghệ do nam sinh nhất kiến chung tình kia chủ trì.
Bất quá, trong đám người đông đúc ở trà nghệ quán, lại thấy được một bóng dáng thập phần quen mắt. Rất quen thuộc…… tựa hồ là An Ny……
Nguyên Tiêu theo đi lên, phát hiện bóng dáng nho nhỏ kia quả nhiên là An Ny.
Lòng của nàng đột nhiên chấn động, trong lòng không khỏi cảm thấy không thích hợp, nào biết lại thấy được người tình trong mộng của chính mình cư nhiên ôm bạn tốt của nàng!
Phản bội! Sét đánh ngang tai…… Nga! ðợi chút, dường như cũng không nghiêm trọng như vậy, bởi vì đối phương cũng không phải người yêu của nàng, chẳng qua là nàng đối hắn có chút thích thích.
Ánh mắt lại hướng về hai người ở trà nghệ quán, Nguyên Tiêu kinh ngạc phát hiện hai người bọn họ bắt đầu nổi lên tranh chấp, sau đó chỉ thấy An Ny đẩy hắn ra, nhưng nam sinh đó không chịu, hai người giằng co.
“Bánh trôi nhỏ, ở đây nhìn lén yêu tinh đánh nhau sao?”
Thanh âm tà ác thình lình từ phía sau xuất hiện, hại Nguyên Tiêu giật bắn cả mình, xoay người một cái, bản năng liền giơ tay lên ──
“Ba!”
A! Thảm ! ðánh trúng đại ma vương , phen này nàng chết chắc rồi!
Hắn nhất định đang lo không có cơ hội nào hảo hảo trả thù nàng, không nghĩ tới nàng cư nhiên ngốc, mang đến cho hắn này cơ hội lớn như vậy, nếu hắn không thừa cơ báo thù, nàng sẽ đổi sang họ của hắn.
Quả nhiên……
“ Nữ nhân chết tiệt! Em tự nhiên dám đánh tôi?”
“Tôi……” Sắc mặt của nàng lập tức trắng bệch, ấp úng cả buổi, cũng nói không nên lời nguyên cớ vì sao.
“Em lại đây cho tôi!”
“A!”
Không nói hai lời, nàng bị hắn một phen ôm lấy, tiếp theo là một trận đầu váng mắt hoa.
Minh Quang Khải đem nàng ôm đến một gian phòng học không người, nàng chỉ biết đã mình chết chắc rồi.
Hắn tuyệt không ôn nhu đem nàng đặt xuống trên bàn trong phòng học.
Nàng tưởng vượt qua hắn, hắn cũng không ngốc, hai tay một phen bắt được nàng, lại đem nàng kéo lại trước mặt.
“Anh……”
Ôm nàng đến khi chịu không nổi, hắn giữ mặt của nàng, liều lĩnh hôn nàng.
Nàng giật mình dùng hai đấm đánh hắn, hắn lại như là lên cơn nghiện hôn, ôm chặt lấy nàng hôn càng mãnh liệt.
“Không cần! Không cần……” Nàng cố chết đẩy hắn ra, đổi lấy cũng là bị hắn ôm càng nhanh, hôn càng dùng sức.
“Không cần, không cần, tôi không cần!” Nàng sửng sốt một chút, không thể tin vào lỗ tai chính mình, nàng thậm chí rất muốn trực tiếp mắng hắn bằng Tam Tự kinh.“Tôi cảnh cáo anh……”
“Tôi cảnh cáo em! Em đã là phụ nữ sắp có chồng, không thể cũng không có tư cách muốn nam nhân khác, huống chi đối phương thích bằng hữu của em, cũng không phải thích em.” Hắn gằn từng tiếng thật cường hãn, bá đa͙σ, làm nàng chỉ có thể mở lớn mắt, mở to lông mi thật dài.
“Bằng hữu của tôi? Anh là nói An Ny?”
“Em còn chút thông minh! Bằng không tôi sẽ không thích em chút nào.” “Ai muốn anh thích a?” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cái kia của em sẽ không được thích đâu, bởi vì hắn thích nữ sinh có bộ ngực lớn, em, hắn ngay cả xem cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái, uổng phí tâm tư .”
“Ai nói ? Chẳng lẽ ý của anh nói tôi là thái bình công chúa, cho nên không có nam nhân nào yêu?” Nàng rất chán ghét ý đả thương người trong lời nói của hắn, lúc nói còn dào dạt dáng vẻ đắc ý, thật muốn muốn cho hắn một bạt tai.
Chẳng qua…… ngực của nàng thật sự nhỏ như vậy sao?
Khuyết điểm nhỏ này cũng vẫn làm nàng thực để ý, chẳng qua nàng vẫn đều thôi miên chính mình, cũng có nam nhân thích ngực nhỏ, cũng có người có hiểu biết……
“Nói thật, của em thật đúng là rất nhỏ!”
Thanh âm chán ghét thình lình liền hắt một chậu nước lạnh vào nàng.
“Anh……” Nàng nổi cơn điên. Nam nhân này cư nhiên không có lương tâm như thế, đem chuyện đó nói ra sao?
Buổi tối hôm đó, Nguyên Tiêu buồn bực trong người, nhất là thắc mắc quan hệ giữa nam nhân trong trà nghệ quán và An Ny làm nàng khó chịu. Nguyên Tiêu vào quán bar uống say và gặp lại cừu nhân Mạnh Quang Khải. Hắn không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này mà kéo nàng tới khách sạn, với lý do hết sức chính đáng là giúp nàng vận động nâng ngực!