Phía sau, một đống người nhìn hai người bọn họ bấm kèn inh ỏi, chửi mắng thậm tệ, Nguyên Tiêu nhìn Minh Quang Khải điềm nhiên như một ông lão vô ưu, ngồi không bất động, nàng bị dọa đến ngây người.
“Anh mau lái xe đi a……”
“Tôi đối với em mà nói, chính là người xa lạ sao?” Hắn quay đầu hỏi.
Trong đầu nam nhân này rốt cuộc là cái gì vậy a? “ðược rồi, được rồi! Không phải !” “Tôi đây là cái gì?” Hắn lại hỏi.
“A?”
Tiếng kèn phía sau lại một trận vang lên, hại Nguyên Tiêu vội vàng nói:“Là vị hôn phu của tôi! Có thể lái xe đi chưa?” Bằng không ngày mai…… Nga!
Không, căn bản không cần ngày mai, chiều nay có lẽ vụ này bị đăng báo.
Nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng thất sắc, Minh Quang Khải cũng không nhẫn tâm , vội vàng tiếp tục đi tới phía trước.
Dọc theo đường đi Nguyên Tiêu đều thở phì phì không muốn cùng hắn nói chuyện, thẳng đến khi xe đứng ở bờ biển, thấy được biển lớn mênh mông vô bờ, tâm tình của nàng mới tốt được một ít.
Dừng xe, nàng lập tức định mở cửa xuống xe, nhưng Minh Quang Khải liền bắt được tay nàng “Tức giận à?”
“Anh có biết hay không vừa lúc nãy rất nguy hiểm lại quá mất mặt?”
“Tôi biết.”
“Biết mà anh còn……”
“Bộ dáng tức giận của em thật đáng yêu.”
Nàng hận không thể nhằm ngay khuôn mặt tuấn tú đáng giận của hắn cho một cái tát, hảo hồi đáp việc hắn cư nhiên trêu cợt nàng như thế.
Chẳng qua…… Mấy năm nay không gặp, hắn chẳng những không biến dạng, ngược lại, hắn lại càng thêm anh tuấn tiêu sái, một bộ dáng tà ác làm mê hoặc nữ nhân, giống như một ác ma.
Bất quá, nếu nói hắn là ác ma, nàng tự nhiên sẽ không trở thành người bán đứng linh hồn nữ nhân chứ.
“Anh……”
Hắn đột nhiên tới gần nàng, hai người khoảng cách càng gần, con ngươi đen láy phảng phất hai ngọn lửa, khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, làm nàng cơ hồ không thể hô hấp.
“Nói thật, trong khoảng thời gian này em có lén tôi làm điều xằng bậy gì không?” Khẩu khí của hắn phảng phất như nàng là thuộc sở hữu của hắn, hơn nữa tuyệt đối là hắn rất quan tâm nàng.
Nàng khó chịu khi hắn nói như vậy, trừng mắt nhìn hắn liếc một cái. Chỉ thấy hắn lộ ra thập phần tiêu sái tươi cười, nói: “Như thế nào? Không phục a?”
“Anh không phải đi nước ngoài sao? Như thế nào đột nhiên trở về?”
“Nếu tôi nói là vì tôi đã không nghĩ sẽ chờ đợi nữa, tôi rất nhớ em, tôi……” “Anh cái gì cũng không suy nghĩ sao, trước kia chúng ta còn quá nhỏ không hiểu chuyện, cho nên……”
“Cha mẹ quyết định, chẳng lẽ bọn họ cũng còn trẻ không hiểu chuyện sao?”
Nam nhân tự đại đáng ghét! Nàng nhìn hắn nói! “Này! Anh đừng lại gần tôi nữa, bằng không tôi……”
“Như thế nào? Em muốn khóc sao?”
Khuôn mặt đẹp của nàng đỏ lên. Làm sao giống bộ dáng nữ nhân hay khóc chứ?
“Còn có cái này, nói cho em một tin tức vô cùng tốt.”
Trời ạ! Hắn dựa vào gần như thế, hại nàng cả người là lạ, tim đập cũng nhanh hơn.
ðáng giận! Nguyên Tiêu, mi cần phải chống đỡ, không thể bị hắn mê hoặc, tuyệt đối không thể!
“Mặt của em đỏ quá, em……”
“Anh câm mồm ! Tôi không thích nghe !” Nàng giống một ŧıểυ cô nương xấu tính, nhìn hắn phát ra tiếng hô phẫn nộ.
Hắn cư nhiên vươn ma trảo, sau đó lấy tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,“Nếu chúng ta về sau học chung, tôi đây làm học trưởng nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố em.”
“A?” Nàng một trận kinh ngạc.
“Nghe không rõ ràng sao? Tôi nói lại lần nữa nha……”
“Anh nói anh cùng tôi học cùng trường đại học?” Nàng sẽ không mệnh khổ như vậy chứ?
“ðương nhiên.”
“Nhưng là anh không phải ở nước ngoài……”
“Vì em, tôi đã quyết định trở lại.”
Nàng lập tức không biết nên nói cái gì nữa, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm, một bộ dáng ngây ngốc, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ở thời điểm nàng không kịp phản ứng, cả người đã bị hắn ôm vào trong ngực.
“Anh muốn làm……” Còn chưa nói xong, môi hắn liền chạm vào cái miệng nhỏ hồng nộn của nàng, còn dùng răng nanh khẽ cắn.
Nàng thử phản ứng, lại phát hiện chính mình bị hắn ngăn chặn vô kế khả thi. “Hôn em cảm giác vẫn mê người như thế, thật ngọt ngào ……”
“Tôi vừa mới mới ăn kẹo……” Mặt nàng đỏ hồng mở miệng giải thích, lại ở đáy mắt hắn thấy được một chút tia sáng không biết là sủng nịch hay trào phúng.
“Em thật thơm.”
Không được! Nhất định ngăn cản. Nguyên Tiêu há mồm định kêu to, lại vừa vặn làm cho hắn “thừa nước đục thả câu”.
ðầu lưỡi của hắn giống như con rắn khiêu mở hàm răng của nàng, bá đa͙σ xâm nhập cái miệng nhỏ của nàng, cùng cái lưỡi phấn hồng dây dưa .
Mới đầu là vì muốn trả thù ŧıểυ nữ nhân này một chút, cho nên cố ý dùng phương thức này đến bắt nạt nàng, muốn cho nàng hiểu được nữ sinh không thể phản kháng nam nhân, muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời, nào biết hắn cư nhiên đã bị dụ hoặc dù trước nay chưa có.
“Không được như vậy……” Nàng thở gấp phản kháng, thân mình cũng không tự chủ xụi lơ ở trong lòng hắn, thở gấp vụt vụt.
“Không được sao? Như vậy không phải thực thoải mái sao?”
Có cũng không nói cho anh! Trong lòng nàng đang nói thầm.
Hắn đưa bàn tay to bắt đầu thật chậm rãi khinh nhu, ngón tay luồn vào áo lót Bra màu dâu tây của nàng, xâm nhập kéo xuống, lộ ra nụ hoa nhỏ phấn hồng.
“Vẫn là màu phấn hồng, thật đáng yêu!”
“Không cần……” Hai tay của nàng bắt được ma trảo của hắn đang xằng bậy trước ngực mình, lại kéo không nhúc nhích nổi, ngược lại cực kỳ giống nàng bắt tay hắn vuốt ve chính mình.
Ngón tay thon dài vẽ từng vòng tròn ở đầu ngực nho nhỏ của nàng, sau đó ôn nhu kẹp lấy nó, thân thể của nàng cảm thấy một trận phấn khởi, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
“Không cần……”
Nàng khẽ cắn đôi môi hồng nộn, một tay hắn khẽ vuốt bộ ngực sữa của
nàng, trong lúc đó một tay kia chậm rãi dời xuống, đi tới giữa cặp đùi đang kẹp chặt của nàng……
“A……”
Nàng mới há mồm, lập tức bị hắn hôn trụ, hắn hút môi của nàng, nhấm nháp trong miệng nàng ngọt ngào.
Tay hắn cũng thừa cơ ở qυầи ɭóŧ của nàng mà vuốt ve, rất nhanh, ở nơi hắn âu yếm bắt đầu hơi ướt át.
Hắn hiểu được nàng đã muốn động tình, xuân tâm nhộn nhạo .
Hai chân của nàng vô lực hơi hơi mở ra, làm hắn càng thêm nắm chắc cơ hội xâm nhập từ phía trên qυầи ɭóŧ, tìm được đóa hoa ướt át.
Không! Nguyên Tiêu bất lực phe phẩy đầu, ý đồ phản đối lửa nóng trong cơ thể đang rục rịch.
Cái miệng của hắn cũng không nhàn rỗi, nằm ở trước ngực của nàng, há mồm hút mạnh đầu ngực của nàng “Không cần như vậy……” Nàng vô lực phản kháng .
Hơi thở cảm nhận mùi thơm mê người của nàng, càng làm hắn cảm thấy trong cơ thể nhiệt huyết cuồng loạn lên.
Hắn há mồm ngậm đầu ngực mẫn cảm, lửa nóng trên đầu lưỡi tà ác đùa giỡn , hơn nữa khi thì dùng răng nanh khẽ cắn.
Nguyên Tiêu hổn hển bởi vì này trước nay chưa biết được cảm giác tê dại mà nụ hôn mang lại.
Nghe được thanh âm thở gấp của nàng, hắn cảm thấy chính mình nhanh chóng biến cứng rắn, ngón tay thử ở khe hở khít chặt của nàng dò hỏi, sau đó phút chốc sáp nhập vào trong cơ thể của nàng ── “A!”
Nàng tức đến đỉnh đầu phải bốc hỏa, nhưng thân thể của hắn so với của nàng càng thêm nóng cháy. Không nghĩ tới hắn hại nàng như vậy mà cư nhiên còn trêu chọc, thật sự là……
“Hạ lưu!”
Con ngươi đen của hắn chợt lóe lên, khẩu khí lạnh như băng nói:“Hạ lưu sao? Tốt lắm.” Tốt lắm cái gì?
Bất quá rất nhanh thì Nguyên Tiêu đã biết hắn “Tốt lắm” cái gì , Minh Quang Khải từ xấu hổ chuyển thành giận dữ , hắn sẽ triển khai nam tính trả thù với nàng.
“Không cần!”
“Không được không cần!” Hắn vô lý phản bác kháng nghị của nàng.