Anh có cảm giác hai bên tai như bốc cháy.
Giang Mạn đưa tay nâng cằm cô lên rồi cạy mở hàm răng ra, áp chế như thể muốn cuốn đi tất cả bằng một nụ hôn vừa sâu vừa nóng bỏng.
Anh mυ"ŧ lấy đôi môi cô với vẻ vừa bướng bỉnh vừa ngoan ngoãn. Sự mạnh mẽ trong từng cái chạm, từng sự tìm kiếm nơi đầu lưỡi dần phơi bày cảm xúc rạn nứt trong lòng anh.
Thân hình rắn chắc và đôi cánh tay mạnh mẽ của anh từ từ giam cầm cô trong một khoảng không nhỏ hẹp. Anh từng chút rồi từng chút hôn cạn hơi thở của cô.
Để mà nói, cô không cách nào thoát ra được.
Ở một góc khuất trong cầu thang tối mịt, từng làn hơi nước mỏng manh len lỏi rồi tan biến.
Từ nhỏ anh đã được dạy phải biết kiềm chế cảm xúc, giấu kín suy nghĩ, giữ vững bản thân và luôn hành xử đúng mực. Theo lý thì anh nên chờ đến khi hai người gặp lại, nói lời chào rồi cùng nhau trò chuyện đàng hoàng. Dẫu có bao nhiêu người yêu hay ghét anh, nhạo báng hay chê cười anh cũng đều không bận tâm.
Vậy mà lần này anh lại mất sạch lý trí. Anh lao theo cô như một kẻ bệnh hoạn, bỏ qua tất cả những gì mình từng được dạy. Anh chỉ muốn hôn cô mãi mãi không ngừng.
Anh cúi người xuống tìm kiếm môi lưỡi cô như một tên cướp táo tợn.
Nụ hôn mãnh liệt đến mức cả người Giang Mạn run lên, bàn tay chạm lên má cô trắng bệch đi vì siết chặt.
Cô là thật.
Anh từng tự trách bản thân vì đã gián tiếp khiến cô lên chuyến xe buýt định mệnh đó.
Lộ Nhu hất tay anh ra, bỗng âm thanh của cái tát vang dội lên cùng với sự tê dại truyền đến từ bàn tay. Nhưng điều đó chỉ khiến anh cúi thấp hơn đáp lại cô bằng nụ hôn lại càng cuồng nhiệt hơn trước.
Cô tát anh thêm một cái nhưng anh vẫn không buông. Tay anh giữ lấy sau gáy cô, cơ thể ngày càng áp sát hơn rồi từng nụ hôn sau đó đều sâu hơn nụ hôn trước.
Cô cố sức đẩy anh ra: “Anh…” Lời nói của cô đều bị anh nuốt trọn.
Cô càng đẩy mạnh anh càng mất kiểm soát.
Tát anh thì không sao nhưng đừng mong đẩy anh ra. Giang Mạn dứt khoát bẻ hai tay cô ra sau, yết hầu anh trượt lên xuống cùng với nụ hôn cũng càng ngày càng thô bạo chứa đầy cơn khát khao cháy bỏng, tuyệt vọng và ham muốn chiếm hữu cuồng loạn.
Cô cắn anh mạnh đến mức có thể, mùi máu tanh và cơn đau dữ dội cũng chẳng thể khiến anh dừng lại.
Giang Mạn mở mắt, bàn tay siết chặt cổ tay cô hơn nhưng sâu trong lòng anh vẫn không thể nào an ủi được. Nụ hôn càng mạnh mẽ thì anh lại càng mất bình tĩnh.
Chỉ mới hai năm thôi mà cô đã đối xử với anh xa lạ đến thế này sao? Trước đây Lộ Nhu không bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt thờ ơ như vậy. Cô đánh anh, cắn anh hay đạp anh cũng được, chỉ cần có chút phản ứng cũng còn hơn sự lạnh lùng này.
Giữa những giằng co, Lộ Nhu dần cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Cô bất ngờ ngẩng lên đối diện với ánh mắt anh.
Đôi mắt người đàn ông trước mặt tựa như phủ sương, tơ máu đỏ hằn rõ trên lòng trắng. Trong sự mệt mỏi ấy lại có chút dịu dàng mềm mại dành riêng cho cô.
Bộ vest trên người anh nhăn nhúm, vài cúc áo sơ mi bung ra, cà vạt lệch lạc giống như vừa trải qua một cơn giày vò thống khổ.
Lộ Nhu ngửi thấy mùi rượu.
Sự chênh lệch sức mạnh quá lớn nên cô không vùng vẫy nữa mà mặc kệ anh hôn, cứ để anh hôn đủ, để anh tự thấy nhàm chán mà dừng lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút trên đôi môi đến khi hơi thở trở nên hỗn loạn, Giang Mạn mới thẳng lưng rời khỏi cô. Anh đứng yên hít sâu, dường như muốn nói gì đó nhưng đúng lúc ấy, Lộ Nhu bất ngờ tát anh thêm một cái.
Cô hỏi: “Tỉnh chưa?”
Máu từ khóe miệng anh nhỏ thành dòng, gương mặt bỏng rát hơi sưng lên.
Giang Mạn khựng lại, sau đó nở một nụ cười nhẹ rồi đưa tay lên vuốt tóc cô.
Anh nói: “Đánh đi.”
Anh nắm lấy tay cô áp lên mặt mình rồi lặp lại: “Em đánh đi.”
Lộ Nhu tát anh thêm một cái nữa nhưng thấy anh không nhíu mày, chẳng có vẻ đau như thể điều đó chỉ là một cách để nuông chiều cô đối với anh mà thôi.
Cô giấu hai tay ra sau, đứng im và nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Anh cúi đầu tựa trán mình vào trán cô rồi khẽ hỏi: “Giờ trong lòng có dễ chịu hơn chút nào không?”
“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi kích động…”
Ánh mắt Lộ Nhu chậm rãi dừng lại trên gương mặt anh, đầu ngón tay anh chạm vào dái tai cô.
Ngay sau đó, cô đột nhiên che miệng, cúi thấp người rồi khô khốc nôn khan, một tay khác ôm lấy chiếc bụng đang co thắt.
Chẳng có gì bị nôn ra, chỉ có ba lần nôn khan. Cô cụp mắt xuống nhìn anh luống cuống lấy khăn giấy lau quanh miệng cô cùng với giọng nói vang lên đầy lo lắng: “Dạ dày không ổn à? Em đã đi khám chưa? Không sao chứ? Giờ đỡ hơn chưa? Anh đi mua chai nước cho em nhé, em uống chút xem thế nào?”
“Lộ Nhu, em nói gì đi chứ…”
Anh vứt khăn giấy, dứt khoát nói: “Anh cõng em đến bệnh viện.”
“Không cần.” Lộ Nhu nói rồi vòng qua anh định rời đi.
“Em thật sự không sao chứ?”
“Không sao.”
Cô đã từng đi khám. Bác sĩ bảo đây là chứng nôn khan do căng thẳng thần kinh và có tính chu kỳ. Cảm giác căng thẳng, tâm trạng không vui, những xung đột nội tâm hoặc cảm xúc tiêu cực đều có thể gây ra phản ứng cơ thể này. Thật ra cô không còn những cảm xúc đó nữa. Có lẽ vì trước đây nôn nhiều quá nên bây giờ vẫn còn di chứng.
Lộ Nhu không muốn để anh chạm vào bất cứ cảm xúc nào của cô: dù là đau khổ, vui vẻ hay giận dữ, tất cả cảm xúc ấy sẽ không vì anh mà tồn tại.
Giang Mạn ôm lấy cô.
Anh thì thầm tên cô: “Lộ Nhu, Lộ Nhu…” rồi cọ nhẹ vào cổ cô như một chú mèo, vòng tay siết càng lúc càng chặt như một đứa trẻ vừa vượt qua hành trình dài để cuối cùng cũng được trở về nhà.
Dù hành động ấy khiến anh cảm thấy cực kỳ lúng túng nhưng anh vẫn không yếu thế mà cứ bộc lộ cảm xúc như vậy.
“Buông ra.” Cô nói.
Anh hít sâu một hơi rồi từ từ thả tay.
Trong không gian tối mờ, gương mặt Giang Mạn lộ ra chút cứng nhắc.
Ánh mắt Lộ Nhu dừng lại trên nốt ruồi sau gáy anh.
Nốt ruồi ấy vẫn đẹp, vẫn như được khảm vào da thịt. Cô không rõ trước kia đã nghĩ gì nhưng lúc này những ý nghĩ mềm mại từng có đã không còn nữa.
Ngày trước hầu như cô luôn là người chủ động, cô là người dốc lòng, là người thất thần vì anh. Giữa hai người như có những sợi dây liên kết, từng sợi từng sợi chồng chéo nhưng dần dần bị mài mòn rồi đứt đoạn.
Cô chợt nhớ lại lúc ở Sơn Cam, khi bản thân và chiếc đàn tranh cùng ngã xuống, Giang Mạn đã chạy về phía chiếc đàn. Sau đó anh xin lỗi, giải thích rằng anh không nhìn thấy cô cũng bị ngã. Anh còn xuống khe núi lầy lội lần đầu tiên trong đời để đào bùn, bắt cá đem về nấu cho cô với hy vọng có thể bù đắp. Cô cũng từng băng bó vết thương trên tay anh.
Chiếc đàn ấy đã ở bên anh hơn mười năm còn cô thì mới chỉ được vài năm. Khi đó, lý trí cô đã tha thứ cho anh.
Nhưng cảm xúc lại không khỏi oán hận: “Tại sao ánh mắt đầu tiên của anh không phải là dành cho em?”
Giữa hai người là sự im lặng lạnh lẽo nhưng lại có phần ăn ý hơn cả khi còn yêu.
“Em chưa ăn gì phải không? Gần đây có quán mà em thích đấy…” Anh mở lời trước.
Nhiệt tình như thế, đây vẫn là Giang Mạn ư? Anh đang muốn bù đắp điều gì sao? Hay còn có ý đồ khác?
Lộ Nhu cảm thấy quả thật có chút phiền.
Cô bước đi nhưng anh lại chắn trước mặt cô.
Vẻ mặt anh như đổi thành một người khác, cố chấp đến vô lý. Chuyện gì thế này?
Thế là Lộ Nhu đứng tại chỗ và bắt đầu quan sát anh. Hai năm trước, khi cô rời đi, chẳng phải Giang Mạn vẫn mang dáng vẻ thản nhiên lạnh lùng đứng ngoài cuộc đó sao?
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Anh nói.
Lộ Nhu cứ lặng lẽ nhìn anh vậy thôi. Gương mặt đẹp của Giang Mạn, ngũ quan đẹp, làn da đẹp, mái tóc đẹp nhưng lúc này, tất cả những thứ đó chẳng để lại chút rung động nào trong cô.
Gộp tất cả lại dường như cũng chỉ có vậy.
Cô nhận ra mọi thứ giờ đây thật bình lặng. Anh đẹp, rất đẹp. Lâm Lương từng nói rằng ở thủ đô, ngoài “Thái tử” nhà họ Giang ra thì chẳng có ai có thể sánh với Giang Mạn về nhan sắc, khí chất hay danh tiếng của một thiếu gia nhà giàu.
Nhưng chẳng cách nào khiến cô còn khao khát anh nữa.
Có lẽ anh chưa từng đặc biệt. Chỉ là ngày trước cô sẵn lòng dựng cho anh một ngọn đèn sân khấu rực rỡ.
Phần lớn thời gian khi Giang Mạn nói chuyện, Lộ Nhu lại rất ít khi mở miệng, vô cùng ít.
Anh kể cho cô nghe về những thay đổi ở Bắc Thành: tòa nhà nào cao hơn, nơi nào đã phá bỏ để xây lại, những địa điểm ngày trước họ từng ghé giờ đã có thêm bao nhiêu điều mới lạ, thậm chí cả việc giá nước suối đã tăng thêm một đồng.
Ngày trước cô là người nói không ngừng còn anh luôn lặng lẽ. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Giữa dòng câu chuyện, anh bất chợt hỏi: “Chiếc xe buýt ấy… Không phải đã lao xuống sông sao?”
Lộ Nhu ngẩn người, giờ thì cô đã hiểu.
Hóa ra Giang Mạn từng nghĩ cô đã chết, từng nghĩ mình đã mất cô mãi mãi.
Cô cũng dần nhận ra thời gian đã khiến mọi thứ thay đổi. Những gì anh muốn bù đắp không chỉ là vì cô.
Giang Mạn vẫn cố tìm chủ đề để nói, có quá nhiều điều anh muốn hỏi: “Hai năm qua em đã đi đâu? Sống thế nào? Chúng ta có thể…”
Nhưng cô không đáp lại lấy một lời.
Thay vào đó, cô chỉ trò chuyện vui vẻ với chồng sắp cưới của mình.
“Anh Lương.”
Lâm Lương gọi điện nhờ cô hỏi giúp chuyện khu đèn đỏ ở Đồng Hoa Hạng. Cô trả lời ngay rồi cả hai nhanh chóng cúp máy.
“Chuyện xảy ra từ khi nào?” Giang Mạn kìm nén giọng hỏi.
“Ngày 5 tháng 1 tôi sẽ kết hôn.”
“Đừng nói chuyện đó. Sắp Tết rồi, đèn lồng ở Túc Thành rất đẹp. Khi nào rảnh chúng ta cùng đi nhé.”
“Tôi yêu anh ấy.”
“Em vừa mới trở về, chúng ta sắp xếp thời gian hẹn nhau nói chuyện đi.”
“Tôi yêu anh ấy nên mới kết hôn.”
“Em đừng nói nữa.”
“Ngày 5 tháng 1…”
Giang Mạn bất ngờ nắm chặt cổ áo cô, ánh mắt đầy giận dữ: “Tôi đã bảo em đừng nói rồi mà, em không nghe thấy sao? Yêu cái gì mà yêu, chúng ta chưa xong đâu! Anh ta dám ư?”
Số lần Giang Mạn nổi giận thực sự rất hiếm. Lần đầu là tại buổi dạ hội tốt nghiệp, lần thứ hai là ở Sơn Cam khi họ cãi nhau và giờ là lần này.
“Ngày trước không phải anh chẳng hề để tâm sao?” Cô đã không còn để ý nữa.
Anh cúi đầu như cúi rạp trước mọi thứ: “Xin lỗi.”
“Phụ nữ sẽ không đem hôn nhân ra làm trò đùa.”
Anh nở nụ cười dịu dàng nhưng trái tim thì đắng ngắt. Tay anh từ từ buông cô ra, toàn thân như tê liệt, ngay cả sống lưng cũng tê buốt.
Anh ngơ ngác nhìn Lộ Nhu bước đi.
Cánh cửa mở ra, ánh mắt anh lướt qua những món đồ nội thất mới trong nhà cô rồi dừng lại ở đôi dép nam trên tấm thảm.
Mấy năm gần đây nhà họ Lộ đã “cá chép hóa rồng”, giờ đây họ vừa có tiền vừa có cả chồng sắp cưới, cô thực sự sống rất tốt.
Tối đó Giang Mạn ngủ thiếp đi.