Ngày 11 tháng 12, đã đến Bắc Thành.
Cô phải đặt cái vali 14 inch xuống trước đã. Căn hộ nằm ở khu hai gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, là nhà ba cô mua tặng. Ra khỏi khu dân cư rồi rẽ phải là trung tâm thương mại Bắc Thành quen thuộc nằm trên đường Xuân Hà. So với ấn tượng trong ký ức cô thì khu vực này đã được tu sửa và dường như cũng đã đông đúc hơn.
Gần đây cô thường mơ về Bắc Thành.
Những tòa nhà cao thấp lộn xộn cùng dòng xe cộ tấp nập và cây cầu vắt ngang trời từ đông sang tây.
Đường phố, ngõ nhỏ, quốc lộ và ánh chiều tà đỏ rực… Tất cả như những mảnh ghép ghép lại thành bức tranh quê hương cũ. Hai năm trước khi ba cô thu dọn hành lý cho cô, ông đã nói: “Đời người chỉ có hai sứ mệnh: một là đi xa, hai là trở về nhà.” Cuối cùng ông hỏi cô liệu có quay về hay không.
Lộ Nhu đáp: “Con sẽ không quay lại.”
Cô thừa nhận câu nói ấy không đáng tin chút nào.
.
Khi trở về, cô vô tình gặp Hà Song Như.
Trước khi ra nước ngoài Lộ Nhu đã cắt đứt toàn bộ liên lạc và tự lừa mình rằng cô chưa từng đặt chân đến Bắc Thành. Nhiều năm qua Hà Song Như cũng không biết tung tích của cô, hôm nay tình cờ gặp lại trên đường thì phấn khích trò chuyện.
Chủ đề giữa họ chủ yếu xoay quanh những người bạn cũ: ai vào làm ở doanh nghiệp nhà nước, ai thi cao học và ai vì nợ nần mà nhảy lầu. Đang nói thì Hà Song Như đột nhiên hỏi: “Cậu và Giang Mạn vẫn chưa kết hôn à? Bao giờ tớ mới được ăn cỗ đây?”
“Chúng tớ chia tay rồi.”
“Là anh ấy đề nghị trước sao?”
“Là tớ.”
Hà Song Như có vẻ không tin. Trong quá khứ Lộ Nhu là người yêu nhiều hơn, hi sinh nhiều hơn và lúc nào cũng chiều chuộng Giang Mạn. Cô ấy nhớ lại hồi năm ba đại học đã mượn điện thoại Lộ Nhu để gửi ảnh nên vô tình mở album ảnh ra, Hà Song Như sửng sốt đến mức đứng hình.
Hơn sáu trăm bức ảnh và tất cả đều là của Giang Mạn.
“Người tiếp theo sẽ ngoan hơn.” Hà Song Như vỗ vai cô.
“Ừm.”
Nhìn vẻ mặt bình thản của Lộ Nhu, Hà Song Như có cảm giác hình như cô đã quên đi những cảm xúc cháy bỏng ngày trước. Điều này lại khiến Hà Song Như nhớ về hai năm trước khi vừa tan làm vào đêm muộn, cô ấy nhận được một cuộc gọi lạ tự xưng là Giang Mạn. Anh gấp gáp hỏi: “Em có biết Lộ Nhu ở đâu không?”
Khi đó có lẽ hai người họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Lộ Nhu cười nhạt nói: “Ngày 5 tháng 1 tớ sẽ kết hôn.”
Song Như lại một lần nữa sửng sốt.
.
“Anh Lương cho em chai rượu vang đỏ đó được không?”
Lâm Lương lấy từ tủ rượu ra rồi nói: “Được chứ.”
Cô không có nhiều bạn bè ở Bắc Thành nên người đầu tiên cô gặp chiều nay là Lâm Lương. Sau khi nói vài câu xã giao từ thị trường đến chính sách, cô liếc mắt qua khe cửa phòng ngủ thì bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ đầy tổn thương.
Trong khoảnh khắc ấy, cô phủ định suy đoán suốt tám năm qua rằng Lâm Lương không thích phụ nữ, hoặc cũng có thể là đồng tính.
Với Lâm Lương, việc họ đính hôn vào hai năm trước hay việc năm nay tổ chức hôn lễ hoàn toàn không có tình yêu nam nữ, cả hai đều thẳng thắn rằng cảm xúc đã cạn. Tần suất gặp mặt giữa họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiện tại cũng coi như cùng nhau sống qua ngày và đối phó với phụ huynh.
Biết đâu được, có thể họ sẽ yêu sau khi cưới. Dẫu sao thì tương lai vốn mơ hồ như thời tiết, nói thay đổi là thay đổi.
Không rõ vì sao, trong cô bỗng có một dự cảm mơ hồ bắt đầu lan tỏa nhưng dù chuyện gì đi nữa, cô nhận ra bản thân chẳng mấy bận tâm. Trước khi rời đi, cô hỏi Lâm Lương: “Anh Lương, anh sẽ không bỏ chạy đấy chứ?”
“Không đời nào.” Anh ấy trả lời chắc nịch.
Cô từ từ đưa mắt nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ của anh ấy.
Sau khi rời khỏi nhà Lâm Lương, cô đi ngang qua một siêu thị. Trước siêu thị có dán một tấm gương dài trên cột, có lẽ là dùng để điều chỉnh phong thủy. Trong gương, cô nhìn thấy phía sau mình là đám đông dày đặc, từ người già trẻ nhỏ đến nam nữ thanh niên.
Cô mơ hồ cảm nhận được có ánh mắt luôn dõi theo mình.
Buổi tối cô một mình ra ngoài mua đồ.
Tối đó Lộ Nhu quyết định nấu một bữa đơn đơn giản: xào một ít cải thảo, một bát canh rau củ và thêm vài trái bắp luộc. Vì vậy, cải thảo rau diếp và bắp nhanh chóng được bỏ vào túi. Cô cũng mua thêm một cân thịt heo để chuẩn bị cho bữa ăn ngày mai.
Dọc đường về, cô bước đến vạch sang đường. Đúng lúc đèn đỏ bật sáng, cô ngẩng đầu lên nhìn thì vô tình lướt qua phía đối diện, bàn tay cầm túi của cô khựng lại trong giây lát.
Ngày trước, giữa dòng người đông đúc, dù Giang Mạn đứng ở góc khuất thế nào cô cũng luôn tự hào rằng mình có thể nhận ra anh ngay. Nhưng hiện tại chỉ vì anh mặc cả cây trắng nên rất nổi bật giữa đám đông toàn người mặc đồ đen.
Chiếc xe buýt chạy qua chắn ngang tầm nhìn của cô.
Khi chiếc xe đi xa, Giang Mạn đã không còn ở đó nhưng đám đông vẫn huyên náo như cũ, tất cả giống như một khoảng trống ngẫu nhiên trong dòng chảy của thời gian.
Đèn đỏ nhấp nháy, không lâu sau thì đèn xanh bật lên, cô có thể băng qua đường.
Một loạt xe cách đó không xa bị buộc phải dừng lại. Đèn tín hiệu cho người đi bộ sáng lên giữa ánh đèn thành phố nhàn nhạt. Trong dòng âm thanh hỗn độn của xe cộ, cô bước từng bước nhỏ với ánh mắt bình lặng tiến về phía đối diện.
Trùng hợp? Cố ý? Hay chỉ là ảo giác?
Cô không bận tâm.
.
Đến phía bên kia, chỉ cần đi thêm một đoạn là đến cổng khu chung cư. Tiếp đó, cô rẽ trái rồi lại rẽ phải là về đến nhà trên con đường quen thuộc không chút trở ngại. Cô rẽ trái rồi ngước lên nhìn những chiếc đèn lồng đã được treo lên cây báo hiệu Tết sắp đến.
Rẽ phải rồi đi chưa được mấy bước cô đã đứng trước cửa tòa nhà. Vừa rút thẻ từ để quẹt mở cửa, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp phía sau: “Lộ Nhu.”
Giọng nói tuy quen thuộc nhưng có phần xa lạ.
Cô làm như không nghe thấy mà bình tĩnh dùng thẻ mở cửa.
Vừa bước vào hai bước thì giọng nói phía sau lại vang lên: “Giấy của em rơi này.”
Cô vẫn không ngoái lại, chỉ tiếp tục bước đi không ngừng.
Giang Mạn cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh ngắt, thần kinh như bị đứt gãy. Anh biết rõ việc đi theo cô từ nhà Lâm Lương đến tận đây là không nên, thậm chí có phần sai trái. Nhưng chính vì không nên mà anh lại càng khao khát, càng muốn ở gần cô hơn, ngửi được chút hương tóc thoang thoảng của cô, anh nhận ra cô đã đổi loại dầu gội mới.
Lộ Nhu đứng chờ thang máy ở tầng một. Anh im lặng đứng cách đó không xa, không nói gì cũng không rời đi.
Vì không muốn ở chung không gian với anh nên khi thang máy đến, cô quay người đi vào cầu thang bộ.
Lần này Giang Mạn không đi theo mà chỉ đứng đó nhìn cô với ánh mắt sắc bén và đầy tham lam. Anh lặng lẽ châm một điếu thuốc rồi ngắm nhìn mái tóc đã dài hơn, làn da trắng hơn, vẻ mặt phẳng lặng đến xa lạ của cô. Thậm chí ánh mắt cô thỉnh thoảng còn thoáng vẻ thiếu kiên nhẫn.
Khi đi lên, cô cũng không để ý đến anh như vậy.
Anh nhắm mắt lại mà day trán, cảm giác như có một chiếc đinh lớn đang đóng sâu vào đầu mình, cơn đau âm ỉ lan tỏa. Nỗi đau quen thuộc này kéo anh quay về quá khứ, về vụ tai nạn xe buýt lao xuống sông.
Sau trận cãi vã hôm ấy, chính anh đã đưa cô ra xe. Anh còn chạy theo xe một đoạn nhưng không đuổi kịp: “Cô ấy đã muốn đi thì cứ để cô ấy đi vậy.” Anh nói lời đó như thể đang lấy một cái gai rồi tự đâm vào mình.
Ngày hôm sau anh còn chưa kịp hoàn hồn thì tin tức về vụ tai nạn đã tràn ngập khắp nơi. Một chiếc xe buýt chạy đêm ở Sơn Cam, tài xế uống rượu nên đạp nhầm chân phanh thành chân ga khi đi qua góc cua lớn, đâm gãy lan can yếu ớt của cây cầu và lao thẳng xuống sông.
Toàn bộ hành khách đều chết đuối.
Vì là một thị trấn nhỏ nên vé xe chỉ cần trả tiền chứ không kiểm tra danh tính. Các thi thể bị cuốn trôi chỉ tìm lại được một số ít nhưng chẳng thể nhận diện.
Anh không tin nhưng mọi cuộc gọi và tin nhắn đều không liên lạc được. Anh tức tốc trở về nhưng bởi vì sự cố này nên địa phương trì hoãn điều tra mấy ngày, chờ khi anh về đến nơi thì mọi người ở xung quanh cô đều nói không biết. Hỏi người thân nhất là ba mẹ cô thì bọn họ lừa anh, nói rằng cô đã chết.
Tin, lại không tin. Anh không tin nhưng không cách nào bác bỏ. Sự giằng co ấy khiến anh rơi vào trạng thái mơ hồ.
Những cơn ác mộng về vụ tai nạn xe buýt cứ ám ảnh anh không dứt. Khi thì anh cùng toàn bộ hành khách tan nát trong khoảnh khắc xe rơi, khi thì anh thấy cô vuột khỏi tay mình chìm rồi xuống nước với cơ thể thối rữa khiến anh thực sự bất lực.
Có lẽ đêm đó, nếu anh cố đuổi theo cô, gọi cô dừng lại thì mọi chuyện đã khác.
Khi biết cô còn sống, anh tưởng chừng như đã mất đi cô nhưng vẫn tìm lại được.
Với Giang Mạn, cảm giác ấy mang theo một loại ham muốn điên cuồng trộn lẫn với bi kịch khiến anh vừa đau khổ vừa hạnh phúc, đôi mắt anh thoáng ướt đi.
Dù anh biết mình đang vượt quá giới hạn và sẽ mất kiểm soát, thậm chí sẽ xúc phạm đến cô nhưng cảm giác ấy cứ lan tràn khắp cơ thể, gầm rú dồn dập rồi đẩy anh đến bờ vực điên cuồng.
Hút xong điếu thuốc, Giang Mạn đuổi theo cô.
Anh chạy nhanh như điên và rồi túm được lấy tay cô, chất giọng khàn khàn của anh gọi tên cô: “Lộ Nhu.” Thế rồi anh nhanh chóng vòng ra trước mặt cô.
Không một lời báo trước, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh dữ dội như ngọn lửa hoang dã bùng cháy khắp đồng cỏ.