Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 46

Trước Sau

break

Căn nhà này đã được mua một năm trước.

Tài xế dừng xe ở cổng khu chung cư. Xuống xe, Giang Mạn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt anh dừng ngay căn hộ của mình tại tầng 11, một căn hộ hướng biển với hơn 80 mét vuông, một phòng ngủ và một phòng khách.

Anh nhớ cô từng nói thích cảm giác ấm cúng, lúc trước anh không mấy để tâm mà chỉ cho rằng nhà càng rộng càng tốt.

11 giờ một đêm mùa đông. Cây cối xung quanh trơ trụi đến cô quạnh, tuyết lạnh phủ tầng tầng lớp lớp, không có người qua lại.

Căn phòng phía sau lớp kính thủy tinh tối đen tràn ngập sự trống trải lạnh lẽo, không có ai đợi anh, trống trải đến mức anh chẳng muốn trở về.

Cảm giác trống rỗng mênh mang lại ùa về. Giang Mạn hít sâu một hơi đưa đôi tay lạnh cóng lấy điện thoại ra, theo thói quen bấm gọi số luôn nằm ở đầu danh bạ: “Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện không tồn tại...”

Đợi máy tự động nói hết anh mới dập máy.

Giang Mạn tắt máy rồi nhét điện thoại vào túi, dập điếu thuốc đang cháy dưới chân, bàn tay lộ ra những đường gân và đưa ánh mắt nhìn về phương xa. Thế nhưng anh cũng không rõ mình đang nhìn cái gì.

Trên phố bắt đầu lất phất mưa, xa xa ánh đèn đường mờ ảo là bóng người bị bánh xe nghiền nát.

Giang Mạn phủi những giọt mưa trên vai rồi chậm rãi bước vào. Bảo vệ kính cẩn chào anh, anh cũng khẽ mỉm cười đáp lại: “Sếp Giang về muộn thế này à?”

Chưa kịp để Giang Mạn trả lời, ông ta đã nói thay: “Kiếm được nhiều tiền thì chắc chắn bận rộn lắm đây.”

“Ừm.”

Giang Mạn nhanh chóng gật đầu rồi biến mất trong tầm mắt.

Thực ra hai năm nay anh chẳng làm gì cả mà chỉ ăn không ngồi rồi, bề ngoài thì rất hào nhoáng nhưng chức vụ phụ trách thị trường phía Nam hiện tại chỉ là tạm thời, anh có đội ngũ tinh anh làm trợ lý. Ba anh từng nói người quản lý mà quá xuất sắc sẽ lấn át cấp dưới, từ đó khó đào tạo nhân tài, thế nên ông đã bố thí vị trí này cho anh, cũng mang chút quyền lực. Dù sao thì anh cũng là một phần của nhà họ Giang và là biểu tượng cho thế lực của nhà họ.

Những việc cần làm thì anh vẫn làm nhưng chỉ là làm với thái độ hời hợt, thay vào đó anh thường đẩy xuống cho cấp dưới. Kết quả là các dự án anh phụ trách không có gì nổi bật nhưng cũng không mắc sai lầm. Đối với nhân viên anh không khen cũng chẳng trách, họ chẳng mấy quan tâm và cũng có phần bất cần.

Mọi người nói anh là một quản lý tốt nhưng cũng có kẻ không hài lòng, họ nhận ra anh chỉ đang sống qua ngày rồi âm thầm khinh bỉ.

Những ai biết chút ít về quá khứ của anh chỉ có thể kể rằng trước đây anh từng làm âm nhạc.

Không ai rõ cụ thể hai năm trước Giang Mạn đã trải qua chuyện gì ở cái nơi nhỏ bé tên Sơn Cam kia, cũng chẳng ai hiểu vì sao một người nghệ sĩ từng được kính trọng lại trở thành một bộ dạng u ám như bây giờ.

Anh lên lầu, vừa mở khóa cửa thì một mùi lạnh lẽo ùa vào khoang mũi. Đèn vẫn tắt, đồ đạc cũng yên lặng nằm nguyên chỗ cũ.

Giang Mạn lại một lần nữa cảm nhận rõ sự trống rỗng, rỗng đến mức tim anh chẳng có chỗ nào để bám víu.

Trước đây từng có một người chờ anh về nhà.

Có lẽ là do cuộc gọi hôm nay hoặc có lẽ là do căn phòng cô quạnh này đã khiến anh nhớ lại thời gian ở Sơn Cam. Khi ấy anh thường chạy khắp các ngọn đồi, chỉ cần ngoảnh lại là thấy Lộ Nhu. Anh hỏi cô: “Em đi theo anh làm gì?” Cô đáp: “Em lo cho anh.” Khi đó anh không hề để tâm, thậm chí còn cảm thấy cô làm phiền đến sự yên tĩnh của mình.

Anh không thay giày nữa mà để mặc bầu không khí nặng nề đè nén mình rồi từ từ tựa lưng vào tường ngồi xổm xuống vẻ mặt đầy mỏi mệt. Người đàn ông chậm rãi dùng hai tay ấn mạnh vào hai bên thái dương.

Anh rất chán ghét cảm giác này nhưng không cách nào thoát ra được.

Hai năm trước từ khi cô lên xe buýt rời đi anh vẫn luôn như vậy, cảm giác này như một bóng ma hung ác bóp nghẹt anh.

Ban đầu, lòng kiêu hãnh khiến Giang Mạn nghĩ rằng cô đi rồi thì anh được giải thoát. Thế là anh rủ bạn đi uống rượu, gảy đàn tranh, thức trắng cả đêm tự cho rằng là vui vẻ rồi mọi thứ sẽ phai nhạt như trước đây. Nhưng không hiểu sao càng về sau lại càng khó chịu, một mình anh bước vào nhà, thay đồ, mở mắt nhìn trần nhà cho đến khi trời sáng như một thói quen.

Anh chưa bao giờ như vậy, chưa bao giờ như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến tên cô là anh lại mất ngủ.

Chỉ cần nghĩ đến chiếc xe buýt vỡ nát dưới dòng sông là hàm răng anh sẽ nghiến chặt vào nhau.

Không bật đèn, anh chỉ lần mò trong bóng tối đi vào phòng ngủ, chăn vẫn còn rất lạnh.

Anh quăng mạnh mình lên giường, mắt nhìn trần nhà. Trong bóng tối, đôi lúc anh nghiến răng với ánh mắt dữ tợn; đôi lúc lại thất thần và một vẻ mặt trầm lắng. Tiếc nuối, hối hận, sụp đổ, may mắn, tất cả cảm xúc đó tràn vào ánh mắt anh, va chạm rồi tan biến trong chớp mắt.

Cái gì là thật, cái gì là giả, tất cả dường như trở nên mơ hồ hư ảo.

Tình huống bất ngờ hôm nay đã phá vỡ toàn bộ dòng suy nghĩ của anh và trộn lẫn hết thảy mọi thứ. Ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng xe cộ vút qua trong nhịp điệu đều đặn.

Trong căn phòng tĩnh lặng giữa màn đêm, giọng nói của người đàn ông bật ra nhỏ nhẹ với vẻ ngẩn ngơ.

“Chẳng phải em đã chết rồi sao?” Anh nói.

/

Tối nay Giang Mạn thấy mệt mỏi bất thường, dường như sợi dây căng thẳng bao năm qua cuối cùng đã lỏng ra một chút. Anh nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Lại bệnh nữa à?”

Giang Mạn nghe thấy có người gọi mình.

Anh mở mắt thấy Lộ Nhu ngồi bên giường đang dịu dàng vuốt ve tóc mái của anh.

Ngay khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cực kỳ tủi thân mà khàn giọng nói: “Em còn biết trở về thăm anh sao?” rồi hoảng sợ nắm chặt cổ tay cô không buông với ánh mắt si mê.

Cô vẫn nhớ thói quen của anh, năm quả kỷ tử, thổi nguội xong sẽ đút cho anh ăn từng thìa cháo.

Ngoài cửa sổ, tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, tiếng mắng mỏ của bà thím hàng xóm vang lên.

Anh chăm chú nhìn cô với vẻ mãn nguyện rồi bắt đầu nói liên tục: “Chỉ có em hiểu thói quen của anh. Lộ Nhu, trước đây mỗi lần anh ốm, người đầu tiên chăm sóc anh luôn là em. Trước đây anh làm gì em cũng ủng hộ vô điều kiện. Trước đây mỗi khi anh đói thì dù nửa đêm em đang ngủ cũng sẽ dậy nấu cho anh ăn. Trước đây, trước đây…”

Anh không ngừng được.

Cô mỉm cười không nói gì.

Anh nắm tay cô ngày càng chặt, ngón tay lún sâu vào da thịt cô, giọng nói cũng trở nên kích động rồi chẳng màng gì mà thốt lên: “Cả đời này chúng ta đừng xa nhau nữa, sau này anh sẽ nghe lời em hết, hãy cho anh một cơ hội để tình cũ được hồi sinh…”

Im lặng, chỉ còn hai ánh mắt nhìn nhau khô khốc.

Lộ Nhu lúng túng gượng cười.

Từ sau lưng cô, Lâm Lương bất ngờ bước ra. Anh ấy nói: “Sếp Giang, ngày 5 tháng 1, hoan nghênh anh.”

Giang Mạn giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, anh vội vã chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh làm mình tỉnh táo. Anh ngước lên, khuôn mặt của người đàn ông hiện lên đầy ghen tuông và méo mó trong tấm gương.

/

Anh lái xe đến nghĩa trang tư nhân ngay nửa đêm, từng cước đạp vỡ bia mộ với bộ mặt không chút cảm xúc, sau đó ngồi xổm xuống và bắt đầu châm từng điếu thuốc mà hút.

Sắc mặt người đàn ông toát lên vẻ nhợt nhạt u ám, anh khẽ buông một tiếng cười nhạo trong màn đêm. Lúc này anh mới thực sự mới chấp nhận sự “Trêu đùa của số phận”, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Anh lái xe rời khỏi nghĩa trang với tốc độ như muốn lao vào cái chết, im lặng chạy như gió bão để xả hết những cảm xúc đang bùng nổ mà chẳng biết đâu mới là đích đến.

Rất nhanh sau đó có một giọng nói đưa tin tức phát ra từ loa Bluetooth. Anh nghe thấy giọng đối phương nói: “Cậu nói Lâm Lương à? Anh quen biết Lâm Lương đấy.”

“Đợt thi đại học năm đó anh ấy thậm chí còn không thi mà bỏ trốn cùng một cô gái."

Giang Mạn nhàn nhạt đáp: “Sếp Lâm quả là rất tình cảm.”

“Chuyện đã tám năm rồi. Sếp Lâm có vài tật xấu, lại ghét phụ nữ. Lần này muốn kết hôn thì chắc là nghiêm túc rồi.”

“Lộ Nhu?”

Đối phương đáp: “Tôi không biết cô gái đó, hình như rất giỏi giang. Nghe nói sếp Lâm là mối tình đầu của cô ấy.”

Giang Mạn cảm nhận được một nụ cười lạnh lẽo đang xuất hiện trên gương mặt anh, cảm xúc lạnh lẽo trong lòng đến mức đau buốt dù cho giọng nói vẫn ôn hòa: “Thôi nhé, hẹn lần sau.”

Anh lập tức đạp mạnh phanh, thân người bị hất ngược về sau, tay trái vung mạnh đập lên kính xe. Một cú, lại một cú nữa chẳng hề biết đau. Khi đứt da chảy máu, anh nhắm mắt lại để mặc vết thương rỉ máu và nhiễm trùng. Những vệt máu loang trên kính như những lời nói thốt ra nỗi giận dữ và tủi hờn trong anh.

Mày còn tủi thân ư? Mày có tư cách gì mà tủi thân? Người đàn ông trong gương nhếch môi khinh miệt.

Quay đầu, Giang Mạn dùng sức xoa mạnh thái dương, cơ thể có chút tê liệt. Anh từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút suy sụp. Anh chợt nói tất cả bọn họ đều lừa dối anh.

Anh nói: “Muốn tôi bình tĩnh như thế nào đây?”

Nếu sớm biết cô sẽ kết hôn với người khác thì hai năm trước anh đã kéo cô đi chết cùng nhau rồi.

Anh lại châm một điếu thuốc trong xe. Gần đây thuốc lá là thứ duy nhất xoa dịu tâm trạng rối bời của anh. Khói thuốc mờ ảo phủ lên gương mặt nghiêng của người đàn ông qua gương chiếu hậu, sắc tối của màn đêm càng làm lu mờ nét nhã nhặn, chỉ để lại chút gì đó trầm buồn và u ám và những đốm sáng lập lòe.

“Giang Mạn, Tết năm nay vẫn chỗ cũ nhé.” Bỗng nhiên tin nhắn từ nhà gửi đến.

/

Đụng phải người rồi, Lộ Nhu vội vàng xin lỗi rồi đỡ đứa trẻ lên và dần nhận thấy vẻ mặt thăm dò của đứa trẻ. Cô dõi theo ánh nhìn của đứa trẻ thấy vết sẹo nổi bật trên cổ tay trái của mình.

Có lẽ vết sẹo ấy trông đáng sợ nên đã làm đứa trẻ hoảng sợ. Cô nhẹ nhàng che đi vết sẹo rồi lấy một gói kẹo ra biểu lộ sự xin lỗi của mình.

Khi điện thoại reo lên thì cô đang đứng trước cửa mở khóa vì vừa chuẩn bị xong một số đồ đạc cho chuyến trở về nước. Vào nhà xong cô mới nhấc máy.

Lâm Lương hỏi ngày mai cô về phải không. “Ừm.” Cô gật đầu.

Hai người trò chuyện đôi chút về tình hình trong nước gần đây và một số chính sách. Họ phân tích những lợi thế và bất lợi, nhắc đến việc siết chặt quy định trong lĩnh vực tài chính bất động sản khiến cả hai không nhịn được mà thu lại nụ cười.

Một lúc sau Lâm Lương gửi cho cô một bức ảnh.

Cô liếc mắt đã thấy dòng chữ “Hội nghị thường niên Tập đoàn Lâm Thị”, nhìn xuống chút nữa là một nhóm đông người xếp thành hàng ngay ngắn. Ánh mắt cô bắt đầu chú ý từ giữa bức ảnh nhìn ra hai bên theo thói quen. Người đàn ông đứng thẳng ở vị trí trung tâm trông chững chạc hơn nhiều so với trong ký ức của cô. Lần này cô không còn cảm giác buồn nôn nữa.

Thật sự đã phai nhạt rồi sao? Có lẽ là vậy.

“Anh ấy đi một mình, không có Trầm Bội đi cùng.” Lâm Lương nói.

Cái tên ấy rất mơ hồ giống như tiếng ai đó gọi vọng từ xa, kéo một phần suy nghĩ của cô trở về Sơn Cam. Cô không nhớ rõ chuyện cụ thể mà chỉ còn lại những cảm xúc khắc sâu.

Đôi khi con người bị du͙© vọиɠ điều khiển bởi phần thân dưới, đôi khi bởi phần thân trên. Cô nhớ rất rõ dù khi đó Giang Mạn rất cẩn trọng trong việc giữ khoảng cách với Thẩm Bội, dù anh đã nhiều lần khẳng định rằng anh và cô ấy không bao giờ có khả năng hay trách mắng cô đừng suy nghĩ lung tung, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra anh dành cho cô ấy khá nhiều tâm tư.

Phụ nữ khi yêu thường tinh tế hơn đàn ông rất nhiều ở phương diện tình cảm. Sự tinh tế đó đôi khi là điều tốt nhưng đôi khi lại là một mặt trái.

Giờ đây cô chẳng còn hứng thú việc Giang Mạn đang ở bên ai hoặc không ở bên ai, những câu chuyện, nguyên do và kết quả liên quan đến anh nữa.

Lộ Nhu khoác lên mình chiếc áo khoác đỏ rực hòa vào không khí rộn ràng của dịp Tết sắp đến ở quê nhà. Suy nghĩ về việc ngày mai trở về nước, cô tự hỏi mình còn cần mang thêm gì không, đặc sản chăng? Quần áo đã đủ chưa?

Cô gửi thêm một tin nhắn cho Lâm Lương.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Lương châm điếu thuốc ẩm. Tiếng tivi lúc lớn lúc nhỏ, anh ấy lặng lẽ ngồi giữa màn đêm để làn khói thuốc lượn lờ trước mắt rồi tan biến vào không trung.

Giữa làn khói mờ, một con đường nhỏ hẹp chầm chậm hiện ra. Đó là khu phố đèn đỏ nổi tiếng của thành phố nơi những ánh đèn hồng mờ nhạt từ sau tấm rèm hai bên hẻm dường như đang cố gắng vùng vẫy để được sống sót.

Trong con hẻm tối tăm bẩn thỉu ấy, trên một chiếc ghế nhỏ có một người phụ nữ đáng thương, dễ bị bắt nạt đang ngồi đó. Cô ta nhỏ nhắn nhưng đầy bướng bỉnh, lớn tiếng gọi tên anh ấy.

Điện thoại vang lên một tiếng, anh ấy cầm lên xem.

“Em không muốn gặp anh ấy.” Lộ Nhu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc