Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 45

Trước Sau

break

Mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, cô ấy thở phào một hơi.

Ngoài hành lang, cô ấy châm điếu thuốc rồi phả ra một làn khói đầy áp lực, đồng thời dõi theo những người mặc lễ phục lần lượt bước vào hội trường chụp ảnh và được dẫn đến chỗ ngồi.

Xinh đẹp thì muôn hình muôn vẻ, tuấn tú thì mỗi người một nét.

Bình thường, xuất sắc, dòng dõi quý tộc, kẻ ra lệnh, người tuân lệnh, đủ mọi loại người tụ họp.

Quay người sang, ánh mắt cô dừng lại ở bốn chữ Tập đoàn Lâm Thị nổi bật ở góc trên bên phải chữ “Dám”.

“Dám” là chủ đề họp cuối năm năm nay, rất hợp với cô ấy.

Ở tuổi hai mươi sáu, Tống Vi một thân một mình lên Bắc Thành lập nghiệp, cũng không biết cô ấy đã lấy can đảm từ đâu ra.

Thủ đô huy hoàng nhất của đất nước Bắc Thành, quả thực nơi nơi đều rất hoành tráng. Giá cả sinh hoạt đắt đỏ tỉ lệ thuận với mức lương cao, phần lớn người qua đường đều giàu có hoặc quyền thế, hầu như xe cộ trên phố đều là hàng hiệu. Con người cũng càng phóng khoáng hơn, càng kiêu ngạo hơn và càng khinh thường người từ nơi khác đến.

Cô ấy khá may mắn khi phỏng vấn vị trí thư ký tổng giám đốc, vị trí này chỉ có hai ứng viên ứng tuyển. Đối thủ của cô đột nhiên có việc gấp phải về quê mà tổng giám đốc lại đang cần người gấp.

“Chị Tống, đã chuẩn bị xong giải thưởng chưa?”

Tống Vi dụi điếu thuốc, đáp với đồng nghiệp rằng đã sắp xếp xong rồi.

Cô ấy nhìn qua chiếc bàn trung tâm ở hàng đầu tiên dành cho các khách mời và tổng giám đốc, mười chỗ đã kín cả mười và tất cả đều là nam giới. Trong số mười người ấy luôn có vài người khiến phụ nữ mơ tưởng về một phép màu xảy ra như nàng Lọ Lem.

Họ đứng sau một thời đại, một bản hùng ca thương mại và một quyền lực vô hình. Mọi người nơi đây đã quen sống giữa nỗi sợ hãi xen lẫn ngưỡng mộ.

Tống Vi lẳng lặng liếc nhìn vài đồng nghiệp cúi đầu khom lưng rồi ngồi xuống hàng ghế cuối.

Bình thường đều là người làm công nhưng ở những dịp thế này mới nhận ra sự phân chia giai cấp và sự cách biệt trên dưới.

Đây là lần thứ ba cô ấy tổ chức tiệc cuối năm của tập đoàn. Tổng giám đốc Lâm bảo sẽ có khách quý tham dự nên mọi khâu từ sắp xếp nhân sự, chọn lọc chương trình, kịch bản dẫn dắt đến các trò chơi tương tác đều được chăm chút kỹ lưỡng với tiêu chuẩn cao nhất. Địa điểm được chọn là khách sạn cao cấp đứng đầu ở Bắc Thành, nơi lãnh đạo quốc gia từng phát biểu với ánh pha lê lấp lánh, đèn chùm rực rỡ và không gian rộng rãi. Có thể tổ chức tiệc tại đây là đã trở thành biểu tượng của đẳng cấp.

Ông chủ Lương mới về nước chưa bao lâu.

Bắc Thành là nơi ở của bốn dòng họ danh giá từ thời kiến quốc và nhà họ Lâm là một trong số đó. Qua hàng chục năm phát triển tới nay, họ mở rộng phe cánh sang ba lĩnh vực quân sự, chính trị và thương mại. Phần lớn mọi người chỉ nghe danh và luôn giữ thái độ kính nể.

Người chủ trì bắt đầu chào đón các khách mời: “Chào mừng Tổng giám đốc khu vực của Tập đoàn Giang Thị, Tổng giám đốc Giang Mạn.”

Nhà họ Giang được xem là dòng họ lâu đời nhất với nhiều chi nhánh và rất nhiều nhân tài xuất hiện, danh tiếng rất cao cũng như chưa bao giờ thua kiện. Một số gia tộc trong dòng chảy thời đại đã dần suy tàn vì chỉ biết dựa vào hào quang quá khứ, nhưng nhà họ Giang lại biết nắm bắt cơ hội và vươn lên mạnh mẽ. Điều này có lẽ liên quan đến gia huấn của họ: “Không tiến tức là lùi.” Từ ngành cơ khí khai thác mỏ đến thương nghiệp bất động sản rồi cả khoa học công nghệ Internet, mỗi quyết định đầu tư của họ đều hòa theo xu thế thời đại. Qua nhiều thập kỷ, họ từng bước thận trọng xây dựng, hỗ trợ lẫn nhau và đã nuôi dưỡng nên vài ngành công nghiệp hàng đầu thế giới.

Giang Mạn vẫn chưa phải là “Thái tử” của nhà họ Giang nhưng Lâm Lương đã sắp xếp anh ngồi ở bên trái mình, mà bên trái là vị trí tôn quý.

Tống Vi bước tới rót nước cho Giang Mạn.

 “ Sếp Giang, anh còn cần gì khác không?”

Giang Mạn khẽ lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Dưới ánh đèn, cô ấy thấy hàng lông mi của anh đổ bóng trên làn da tạo thành một đường cong dài và đẹp.

Giữa đám đông, chỉ cần lướt mắt qua cũng dễ dàng nhận ra anh. Thật là một nhan sắc tuyệt trần, dù cũng mặc vest với giày da như bao người nhưng Giang Mạn lại mang vẻ đẹp xuất chúng tựa như một ngọn núi ngọc sắp sụp đổ. Đôi mắt anh có chút mỏi mệt, thần thái có phần uể oải nhưng vẫn toát lên khí chất tuyệt vời. Ngũ quan của anh sắc sảo và vẻ ngoài lịch lãm, thỉnh thoảng trong từng cử chỉ lại thấp thoáng chút phong tình khó tả.

Tổng giám đốc Lâm cũng tuấn tú nhưng mang nét ôn hòa. Có lẽ vì cô ấy đã quen nhìn Lâm Lương nên vẻ lạnh lùng pha chút chán đời của Giang Mạn lại khiến cô ấy cảm thấy mới mẻ hơn.

So với Tổng giám đốc Lâm dường như có thêm vài phần bí ẩn mơ hồ, có lẽ anh toát ra vẻ xa lạ quyến rũ chính nhờ khí chất này.

Nhận thấy cô ấy cứ nhìn mình mãi, Giang Mạn khẽ nhếch môi cười nói cảm ơn thêm một lần nữa một cách lịch sự và nghiêm chỉnh, đó là quý thiếu gia được nuôi dạy tử tế trong gia đình giàu có.

Trong lúc kính rượu, mọi người lần lượt ùa đến bàn khách mời để cố gắng tạo chút ấn tượng.

Tống Vi đứng cách đó không xa trông thấy anh nhìn xuống, tay cầm ly rượu khẽ lắc nhẹ với vẻ tao nhã nhưng lại lộ rõ sự mệt mỏi với những lời niềm nở xung quanh.

“Thế nào, không mời một ly à? Đến cả mỹ nhân mà sếp Giang cũng chẳng để ý?”

Tống Vi nghe một vị tổng giám đốc khác trêu đùa anh.

Có lẽ là một nữ đồng nghiệp từ bộ phận quan hệ công chúng muốn mời Giang Mạn ly thứ hai nhưng anh không uống, dù ai khuyên cũng không thay đổi ý định.

Nữ đồng nghiệp đành cười gượng rồi rời đi, lúc đi ngang qua Tống Vi cô ta đã lẩm bẩm mấy câu.

Tống Vi lắc nhẹ ly rượu rồi khẽ cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Đương nhiên là anh ấy sẽ không để mắt đến. Cô ấy ở tầng ba khách sạn còn người ta ở tầng năm mươi mốt. Với khoảng cách này, cô ấy còn phải leo bao nhiêu năm mới đủ lọt vào tầm mắt của anh đây?

Nhìn ánh mắt của Giang Mạn là biết dường như anh đã chán nản, chẳng còn mấy hứng thú với phụ nữ.

Điều kiện ưu việt của anh đã khiến anh trở nên kiêu ngạo như thể mọi thứ anh đều có thể đạt được, như thể anh hoàn toàn chẳng thiếu điều gì. Vì vậy, anh chẳng có chút hứng thú nào với những thứ tự tìm đến.

Trong buổi tiệc này, Giang Mạn chủ yếu chỉ hờ hững hoặc gật đầu qua loa, miễn cưỡng trả lời, đôi khi còn ngẩn người ra.

Nghe Tổng giám đốc Lâm nhắc đến vị khách hàng lớn này, có kể qua vài chuyện cũ của anh.

Giang Mạn hiện hai mươi bảy tuổi, trước đây là một nhạc sĩ cổ điển nổi tiếng, danh tiếng vang xa.

Về sau không biết vì lý do gì mà vứt bỏ mười mấy năm gắn bó với đàn tranh, anh không còn theo đuổi âm nhạc nữa và cuối cùng chuyển sang kinh doanh. Có lần cô ấy tình cờ nghe lén được Tổng giám đốc Lâm nhắc đến tên một người phụ nữ, hình như có liên quan đến Giang Mạn.

Tống Vi xoa xoa thái dương, hình như tên là... Trầm Bội.

Buổi tiệc cuối năm đã đến phần rút thăm trúng thưởng, một trò chơi dựa vào may mắn. Từng cái tên lướt qua trên màn hình nhưng không có tên cô ấy. Tống Vi lắc đầu nghĩ thầm: Nhân phẩm mình tệ đến vậy sao?

“Sếp Lâm có điện thoại.” Tống Vi tiến lên, hạ giọng và đưa điện thoại cho Lâm Lương: “Cô Lộ gọi.”

Giang Mạn liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại.

Không biết có phải Tống Vi nhìn nhầm hay không nhưng khi nhớ lại chi tiết này, cô ấy có cảm giác hình như tay của Giang Mạn bất giác run lên một chút.

Lâm Lương đi đến phòng vệ sinh yên tĩnh vì không có ai ở đó. Anh ấy đứng trước gương và bắt máy.

Giọng nói từ đầu dây bên kia thật trí thức, nhẹ nhàng và trong trẻo.

Cô nói lời xin lỗi, rằng phải vài ngày nữa mới có thể về nước.

“Không sao, không vội.”

“Anh Lương, ngày 5 tháng 1 là đám cưới phải không?”

“Em lại quên rồi à?” Lâm Lương cười nhẹ.

“Xin lỗi, xin lỗi...” Cô cũng bật cười.

Anh ấy cúi xuống nhìn tay mình, không biết đã bị dính chút dầu mỡ thức ăn từ lúc nào. Lâm Lương nhíu mày đặt điện thoại xuống và bật loa ngoài, sau đó cúi đầu chăm chú rửa tay, đồng thời nói với người ở đầu dây bên kia rằng đợi sau đám cưới sẽ đi đăng ký kết hôn. Nghe đối phương đồng ý xong thì tay cũng đã được rửa sạch, anh ấy chậm rãi ngẩng đầu lên thì trông thấy Giang Mạn đang đứng ngay sau lưng, nhìn anh ấy với một ánh mắt sâu thẳm.

Lau khô tay xong, Lâm Lương nở nụ cười thường ngày khi tiếp khách: “Sếp Giang cần vào nhà vệ sinh đấy à?”

Nụ cười của Giang Mạn có chút gượng gạo, anh hỏi: “Người nói chuyện với anh là Lộ Nhu phải không?”

Lâm Lương ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”

Im lặng được một lúc lâu, cô nghe thấy giọng của một người đàn ông khác nên hỏi Lâm Lương đang nói chuyện với ai.

“Hình như anh vừa gặp một người quen của em.” Anh ấy đáp.

“Ai vậy?” Cô khẽ hỏi.

“Giang Mạn.”

“Ồ, Giang Mạn à.” Giọng của cô đáp một cách thản nhiên chẳng chút bận tâm.

Trái tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc, là trái tim của anh.

Không phải ảo giác nữa rồi, Giang Mạn nghe rõ ràng đó là giọng của Lộ Nhu. Âm điệu ấy và chất giọng hơi nhẹ nhàng từng khắc sâu trong ký ức chính là giọng nói mà anh đã cố tìm kiếm vô số lần. Trong giây lát, dòng máu trong anh nhạy cảm như bùng nổ rồi ngay lập tức ngưng lại, sau đó nhanh chóng cuộn trào trở lại.

Anh nghiến chặt răng, cảm giác như tiếng hét sắp bật ra khỏi lồng ngực: Thế mà em lại trốn tránh anh suốt hai năm trời. Tròn hai năm đấy.

Lâm Lương nhìn Giang Mạn đứng yên tại chỗ, đầu thì cúi xuống trông như ngơ ngác, còn đờ đẫn hơn cả một khúc gỗ.

“Anh muốn nói chuyện với cô ấy không?” Lâm Lương hỏi.

“Không có gì để nói cả.” Cô đáp.

Khoảnh khắc đó Giang Mạn vốn vừa rồi còn rất hoạt bát lại bỗng nhiên trở nên giống như một người câm, trên mặt anh hiện lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Anh cúi thấp mắt chăm chú nhìn vào điện thoại như thể vừa tìm lại được thứ gì đó đã mất, cuối cùng cũng khó khăn thốt ra từ đầu tiên với cô qua điện thoại: “Anh…”

Vừa mới thốt ra một lời cô đã lập tức nói cúp máy rồi dứt khoát cúp máy thật.

Trước mắt bỗng nhiên trở nên mờ mịt, Giang Mạn cứng đờ, anh định cầm lại điện thoại nhưng Lâm Lương đã bỏ nó vào túi rồi.

Lâm Lương nói: “Tôi còn có việc, sếp Giang.”

Khoảng lặng không kéo dài lâu.

“Cô ấy là của anh…” Giang Mạn cố gắng kiềm chế giọng nói để cố tỏ ra tự nhiên.

“Chúng tôi sẽ kết hôn vào tháng một.”

Lâm Lương nhún vai cười rồi vòng qua người anh bước về phía cửa. Từ phía sau, anh ấy đột nhiên ngửi thấy một mùi thuốc lá thoảng qua.

Giang Mạn nhẹ nhàng nhả khói, không nói một lời.

Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Lương, trong ánh mắt không hề có chút ánh sáng nào như thể đang giấu một lưỡi dao lạnh lẽo.

Anh chậm rãi chống hai tay lên bồn rửa mặt, trước mắt vẫn còn mờ mịt, tiếng ù tai lại xuất hiện và thái dương đập liên hồi, từng dây thần kinh trong anh bắt đầu đau nhói. Những âm thanh ấy như một tiếng vọng bất ngờ vang lên thật yếu ớt.

“Giang Mạn, em muốn lấy chồng rồi.”

“Chúng ta cứ như thế này không tốt sao? Em còn muốn anh…”

“Yên tâm, em không lấy anh đâu. Em biết anh sẽ không kết hôn.”

“Vậy em lấy ai?”

“Dù sao cũng không phải anh.”

“Tại sao?”

“Giang Mạn, có lẽ… Em sẽ yêu một người khác.”

Anh bất ngờ cúi đầu vào bồn rửa trong nhà vệ sinh và bật vòi nước, để dòng nước cuốn trôi những tiếng vọng ấy. Hơi thở anh gấp gáp chờ cho đến khi đầu óc trở nên tỉnh táo hơn.

Khi bước ra ngoài, sắc mặt anh đờ đẫn và bước chân lảo đảo, suýt nữa đã ngã mấy lần.

Anh vừa đi vừa cười, nụ cười như thể vừa được sống một kiếp nạn nhưng trên khuôn mặt lại thoáng hiện lên vẻ u ám và đau thương.

Đúng là anh còn tưởng rằng…

Thật sự là cô. Là cô.

Nước mắt chầm chậm dâng lên trong mắt anh, trong đó lại hiện ra một chiếc xe buýt ướt sũng. Chiếc xe cứ chạy, cứ chạy… Ngày càng xa.

Đến lúc bữa tiệc tan, Giang Mạn nhấp một ngụm rượu rồi nói với Lâm Lương: “Tôi sẽ suy nghĩ thêm về dự án này.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc