Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 44

Trước Sau

break

“Con đường sau này của con và Giang Mạn không giống nhau.”

Mẹ cô nói vậy rồi đưa cô về nhà.

Mấy ngày sau đó, vào buổi tối ngày 15 tháng 8, cô đã cùng Giang Mạn bỏ trốn đúng ngày cô tròn 22 tuổi.

Vài ngày trước khi đi, cô và Giang Mạn ngồi trên ghế sofa. Xung quanh tối đen như mực cùng với thứ ánh sáng xanh buồn bã phát ra từ màn hình tivi. Cô hỏi Giang Mạn: “Gần đây có phải anh không vui lắm đúng không?”

Anh đáp: “Có một chút.”

“Vậy chúng ta thử nói một chuyện buồn phiền nhất bây giờ rồi trao đổi cho nhau nghe đi.”

Cô từ từ tựa đầu lên vai anh: “Em nói trước. Em không thích người ta nói rằng phụ nữ phải dựa vào đàn ông để thăng tiến.”

“Anh không thích dạy học.” Anh đáp.

Giang Mạn vẫn nhớ mấy ngày trước Bạch Hà đã nói thế nào về anh. Chất lượng của một tác phẩm phụ thuộc vào tính cách mạnh mẽ của nghệ sĩ, câu nói ấy như bóc tách hiện trạng của anh, đó là sự cạn kiệt cảm hứng và không có chút manh mối nào trong cuộc sống.

“Nghệ thuật cần được nuôi dưỡng trong sự giao lưu tư tưởng, còn phải có một bầu không khí trí tuệ, yên tĩnh và cô đơn. Giang Mạn, trước đây cậu có thể nhốt mình trong phòng suốt một tháng không bước ra ngoài, giờ thì chỉ một ngày đã không thể bình tĩnh nổi.” Bạch Hà nhíu mày nói.

“Nếu mọi khát vọng và hứng thú đều bị tiêu tán vào việc tận hưởng đời sống hay chạy theo những thú vui tầm thường thì tài năng của cậu thực sự sẽ bị hủy hoại.” Bạch Hà rất tức giận.

Lộ Nhu hỏi anh ghét đến mức nào. Anh nói anh rất ghét, anh đã chịu đựng đủ rồi. Ba điểm đến một đường đi, việc đánh giá giảng dạy và cả môi trường đô thị ồn ào khiến anh lo lắng và dần mất đi những xúc giác âm nhạc.

Khoảng bảy tám giờ tối, trên tivi đang chiếu chương trình tạp kỹ hài, thêm chút tiếng cười gượng gạo vào không gian ngột ngạt.

“Chúng ta rời khỏi đây thì sao?” Cô đột nhiên nói.

“Hả?”

“Nghỉ việc, không làm nữa.”

Anh tưởng rằng cô đùa, đôi khi bị cuộc sống cười nhạo, đôi khi cười nhạo lại cuộc sống. Nhưng ngày thứ hai cô không đi làm mà chỉ ở nhà thu dọn hành lý và dặn anh rằng cả hai chỉ cần mang một vali nhỏ là đủ.

“Đi đâu?” Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Lang thang, đi đến đâu thì đến.” Cô nở nụ cười mãn nguyện.

Cô bảo anh khóa cửa cẩn thận rồi cả hai ra khỏi khu chung cư. Nhìn anh kéo vali đi phía trước, Lộ Nhu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến thế.

Cô không muốn lại bảy giờ phải rời giường hay trang điểm, người cũng giống như con quay, quay hết chỗ này rồi đến chỗ khác. Sau khi tan làm lại vội vàng chuẩn bị kế hoạch cho ngày mai, nhiệm vụ từ cấp trên lại ập xuống một đống và cứ thế liều mình lao vào hoàn thành như Tam Lang. Vất vả lắm mới được thăng chức thì lại vô tình thấy một đồng nghiệp từng khá thân thiết nói: “Cũng chỉ đến thế thôi, nghĩ mãi không hiểu, chắc là lại dựa vào ai đó.” Còn có người đáp lại: “Tôi cũng tò mò mà xem thử qua thì thấy thiết kế cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Con người thật kỳ lạ,  những thứ tốt đẹp thì không nhớ nhưng những lời chửi bới chê bai và hiểu lầm thì lại chẳng quên được.

Cô nghĩ hình như trên thế gian vẫn còn nhiều nơi đáng yêu mà cô chưa từng đi đến. Sau này già chết cũng chỉ biết mỗi Bắc Thành này, bị những con người không đáng yêu ở đây ép chặt đến mức nghĩ rằng thế giới chỉ to đến vậy. Sống một đời như vậy, rất ngắn ngủi, hiểu biết cũng ít ỏi như thế.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cô gửi cho Từ Lâm đoạn tin nhắn: “Mẹ không cần tìm con đâu. Con đang rất vui.”

Ban đầu họ đi xe máy, lúc ấy trời đã tối, dưới những ngôi sao nối nhau thành một dòng sông trên bầu trời vỡ vụn ấy, cô bảo Giang Mạn đội mũ bảo hiểm và ôm chặt lấy cô từ phía sau.

Giang Mạn ngạc nhiên nghi hoặc hỏi: “Em biết lái à?”

 “Còn nhiều thứ anh chưa biết lắm.” Cô hiên ngang hất tóc ra sau và vỗ vỗ vào yên xe.

Không hổ là tuổi Dần. Khi chiếc xe đạt đến tốc độ như chỗ không người, anh mới hoảng sợ ôm chặt lấy eo cô, bảo cô chạy chậm lại chút.

“Đừng sợ.” Cô nói hồi cấp ba đã tự học lái xe máy và đua xe ban đêm, kỹ thuật đã là một quái xế kỳ cựu.

Họ băng qua bóng tối, gió mang theo hàng trăm hàng nghìn mùi hương của tự nhiên ùa vào khoang mũi. Giang Mạn thoải mái ôm cô ngày càng chặt hơn, chẳng cần ai nói cũng biết thân xác này quyến rũ đến nhường nào.

Cô lại hỏi: “Giang Mạn, anh có thích eo em không?”

Anh chưa từng gặp cô gái nào lạ lùng đến táo bạo, hoang dại, độc lập mà phô trương như cô. Có lẽ đã bị cô cuốn hút nên anh cũng buông lỏng chính mình mà nhéo nhẹ eo bên hông của cô.

“Đẹp lắm.” Anh cũng chẳng hay khen ai.

“Anh không biết em đã tập eo và hông bao lâu đâu.”

“Tại sao phải tập?”

Cô nói: “Chẳng lẽ dụ dỗ anh không tốn công à?”

Im lặng một lúc, hơi thở của anh phía trên đầu cô ngày càng nặng nề hơn.

“Tại sao em lại thích anh?” Anh hỏi.

“Giang Mạn, không có lý do. Nếu thích mà phải có mục đích thì chẳng phải là em đang đi làm kiếm tiền sao?”

Cô nói mọi thứ đều rất khó có thể giải thích.

Cô cũng không rõ cảm xúc dành cho Giang Mạn đã đến mức nào, có lẽ là yêu hoặc có thể vì bản tính khó thay đổi, từ nhỏ cô đều sẽ dành trọn một trăm phần trăm chân thành cho một món đồ chơi. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự chuyển biến từ cảm mến thành tình yêu, cô giống như một học giả nghiên cứu sự phát triển, vai trò và ý nghĩa của tình yêu. Kết luận là yêu thì phải yêu tất cả, kể cả điều không mong muốn.

Nếu không thì làm sao cô có thể hoàn toàn buông bỏ cuộc sống để cùng Giang Mạn đến nơi anh mong muốn.

Em có thể đi cùng anh đến bất cứ đâu, anh nói một nơi đi, chúng ta sẽ lên đường ngay. Cô chờ anh lên tiếng.

“Thật ra có phải anh vẫn luôn muốn trở lại cuộc sống ở nông thôn ngày xưa không?”

Sau một khoảng lặng rất dài, Giang Mạn bảo cô dừng xe.

Giữa không gian tĩnh lặng bốn bề, anh bất chợt nói một câu cảm ơn rồi chủ động hôn cô.

Nụ hôn ướt át dịu dàng nhưng đầy mãnh liệt, anh quấn quýt và hút lấy như thể muốn chiếm trọn lấy cô. Ngón tay anh đan vào giữa những ngón tay cô như đang khẳng định chủ quyền.

Khi hơi thở còn nồng đượm trên môi cô, anh lại bất ngờ nói ra câu tình cảm này.

“Lộ Nhu, anh thích em.”

Khoảnh khắc ấy Giang Mạn rất đẹp, không chỉ ở những đường nét trên gương mặt, giọng nói hay âm điệu mà còn là sự hòa quyện với những kỳ vọng cô ấp ủ bao năm, mọi thứ đều mới mẻ đến mức không thể nào chịu nổi.

Giang Mạn đã chính miệng nói rằng anh thích Lộ Nhu.

“Đi thôi!” Cô mạnh mẽ đạp ga. Nếu thế giới này phức tạp ồn ào thì em sẽ dùng hết mọi thứ của em để hướng về phía anh.

Có lẽ bài hát phát ngẫu nhiên trên xe lúc này rất sến súa, có lẽ buổi tối này và con người anh như thế này rất quyến rũ.

Gió thổi tung mái tóc rối bời, cô không kìm được mà hét lớn: “Giang Mạn, em yêu anh!”

Chiếc xe chở hai người chạy về hướng những ngôi sao vô tận trên bầu trời. Dưới màn đêm bao la và những tòa nhà diễm lệ, những chiếc xe rực rỡ và cả những chiếc mô tô nhỏ bé, họ dần xa rời cái xã hội máy móc này cùng mọi phiền não tiêu cực.

Tiếng gầm rú chấn nhĩ chói tai vang vong trong màn đêm mỗi lúc một xa.

Cô càng mong rằng con đường này không bao giờ có điểm dừng và sẽ chẳng bao giờ dẫn đến mọi chuyện sau này.

/

Họ chuyển từ xe mô tô sang tàu hỏa và đã làm một chuyện táo bạo nhất từ trước đến giờ ngay trên tàu hỏa. Sau đó họ đến một nơi gọi là Sơn Cam. Nơi đó nằm trên những bãi đất hoang trải dài cùng với những ngọn núi non uốn lượn như khói như mây.

Chính tại đó, một chuyện xảy ra khiến cô hoàn toàn thất vọng về Giang Mạn đến mức không thể tha thứ cho anh được nữa.

Năm 24 tuổi, sau khi bị anh làm cạn tình cảm tới mức tâm tàn ý lạnh, cô lên xe buýt trở về Bắc Thành.

Sau này cô đồng ý việc ba mẹ sắp đặt cho cô đính hôn với Lâm Lương. Cô từng cắt cổ tay tự tử và được đưa đến bệnh viện kịp thời cứu sống, sau đó ra nước ngoài. Cô có nhiều cơ hội để yêu nhưng đã không còn khả năng để yêu nữa.

Hai năm sau đó cô cũng chưa gặp Giang Mạn lần nào.

Giang Mạn thế nào cũng chỉ để cô nhắc đến khi không tìm được chuyện gì khác để nói với người ta, cô lấy anh ra chỉ để giải sầu.

Những ngày tháng đó đã trôi qua trở thành một câu nói nhạt nhẽo qua lời kể: “Khi đó.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc