“Lộ Nhu, chúng ta làm hòa đi…” Anh nói.
Nhìn chiếc tàu lượn đang chuyển động cùng với tiếng hét chói tai từ xa vọng lại. Cuối cùng Giang Mạn cũng kéo áo cô lại ngăn không cho cô tiếp tục đi, sắc mặt anh đã tái nhợt từ bao giờ.
Lộ Nhu nhún vai mỉm cười: “Được thôi.” với giọng điệu cố tình tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ: Giang Mạn, chính anh là người cầu xin tôi trước đấy.
Sau khi hai người đã xác định quan hệ cũng không có thay đổi gì nhiều. Trên đường đi anh vẫn không chủ động nắm tay cô, lời thì cô nhiều anh ít nhưng có một điều khác so với trước kia là nếu cô nắm tay anh thì anh sẽ không rụt lại nữa, thậm chí còn từ từ nắm chặt tay cô.
Hai người họ nhìn thấy một cặp đôi đang cãi nhau ngay trước cổng công viên. Chiếc nhẫn dù có chặt đến đâu cũng có thể rơi xuống đất trong tích tắc, cô gái kia quay người bỏ đi mà chẳng hề ngoảnh đầu lại. Trong lòng Lộ Nhu và Giang Mạn dậy lên những suy nghĩ mơ hồ, cả hai đều hiểu rõ việc xác định mối quan hệ không đảm bảo rằng tương lai sẽ họ không có những bước ngoặt.
Lộ Nhu nói: “Bắt taxi về đi.”
Anh bắt một chiếc taxi và đưa Lộ Nhu về trước. Khi đến nơi, Giang Mạn định trả tiền nhưng tài khoản ngân hàng báo không đủ số dư nên chỉ đành lúng túng nhìn cô trả tiền mặt cho tài xế.
Cả hai im lặng một lúc dưới sảnh tòa nhà. Cuối cùng anh là người lên tiếng trước: “Anh về đây…”
“Còn đủ tiền bắt xe không?” Cô hỏi.
“Đủ, chỉ là thẻ kia vừa hay hết tiền thôi.” Anh giải thích.
“Anh còn đủ tiền thuê khách sạn không?” Cô nhìn anh với vẻ chăm chú rồi nói tiếp: “Nếu không thì… Đến nhà em ở tạm đi?”
Anh quay mặt đi rồi đáp: “Không cần đâu.”
Lộ Nhu hít một hơi dài, cô đã nghe ra sự cứng đầu của anh, vừa kéo khóa túi xách để tìm chìa khóa cô vừa nói: “Đối diện nhà em có một ông già rất biến thái ngày nào cũng rình rập em.”
“Em chỉ còn cách để một đôi giày nam ngoài cửa, nhưng em sợ một ngày nào đó ông ta phát hiện rằng thật ra trong nhà chỉ có một mình em…”
Đôi mắt cô ánh lên sự đáng thương: “Giang Mạn, anh không biết đâu, ban đêm em phải dùng bàn để chặn cửa mới ngủ được.”
Giang Mạn: “... Để anh lên xem thử.” Anh bán tín bán nghi mà đáp.
Dù sao thì cô cũng đã giống Pinocchio rồi.
Anh theo cô lên thang máy đến tầng bảy. Cô mở khóa nhà, trong lúc thay giày lại kể rằng một buổi sáng cô nghe thấy tiếng động ở cửa chính. Khi nhìn qua mắt mèo, cô thấy ông ta đứng đó nhìn chằm chằm vào mình.
Còn có lần ông ta giả làm nhân viên giao hàng, khi đưa đồ cho cô, ông ta đã cười một cách kỳ quái rồi nói: “Tôi biết số điện thoại của cô rồi.” làm cô sợ hãi đến mức quay người ném luôn phần đồ ăn đó đi.
Giang Mạn nhìn sang cánh cửa đối diện, chú ý thấy trên tường dán một tấm ảnh mờ của một người phụ nữ thoáng trông giống Lộ Nhu.
“Em đã báo cảnh sát chưa?” Anh hỏi.
“Em báo rồi nhưng cảnh sát bảo không có chứng cứ nên cứ thả ông ta về thôi.”
Giọng nói đầy sợ hãi của người phụ nữ cùng với nét mặt hoang mang ấy thì còn nghi ngờ gì nữa đây? Giang Mạn gật đầu: “Vậy anh sẽ tạm ở đây một thời gian.” Anh thừa nhận dạo này kinh tế của mình hơi eo hẹp.
Anh quan sát cẩn thận căn nhà khá bừa bộn kia, hoa trong bình đã gần như héo úa. Trên lưng ghế ở bàn ăn còn vắt một chiếc áo ngực. Lộ Nhu gượng cười rồi nhanh chóng nhặt nó bỏ vào giỏ đồ giặt. Đây là căn hộ hai phòng ngủ hai phòng khách. Cô giải thích rằng bạn cùng phòng trước đây đã dọn đi rồi.
“Nếu anh ở lại thì… Không cần trả tiền thuê nhà.” Cô nói.
Anh nói: “Vậy thì phải trả cái gì?”
Lộ Nhu áp sát anh, tay cô từ eo trượt xuống hông và chạm vào vật mềm mại giữa đùi anh. Ánh mắt cô lạnh lùng thoáng qua: “Trả bằng cơm.”
Giang Mạn lập tức siết chặt cơ đùi rồi nắm chặt lấy đôi tay không ngoan ngoãn của cô.
“Chúng ta ngủ riêng đi, anh có thể dọn dẹp nhà cửa.” Anh đề nghị.
“Nếu em có nhu cầu thì sao?”
“Chuyện đó nhiều nhất là nửa năm một lần.” Anh không muốn trở thành một kẻ hoang dâm, cứ làm một lần rồi lại muốn làm thêm mà như thế thì không ổn.
Nếu giữ tần suất thấp thì cảm xúc sẽ nhạt đi, anh cũng có thể tự cứu lấy mình.
Cô nói không được, phải làm hàng ngày.
Giang Mạn hít sâu một hơi. Hàng ngày ư? Cô chịu nổi nhưng anh thì không chắc mình làm được…
Hai người bắt đầu mặc cả: Một quý một lần? Hai ngày một lần. Một tháng thực sự không thể nhiều hơn được. Vậy ba ngày? Nửa tháng. Hai ngày cộng thêm một giờ. Mười ngày? Hai ngày cộng thêm hai giờ. Năm ngày, đó là giới hạn cuối cùng của anh rồi.
“Được thôi.” Cô nhún vai thỏa hiệp, dù sao thì họ cũng sẽ phá vỡ thỏa thuận không sớm thì muộn.
Cô rất hiểu rõ anh nên đã đi mua giường mới chăn mới cho anh. Giang Mạn đứng ở phía sau, ngại ngùng nhỏ giọng nói cảm ơn hứa rằng sẽ trả lại cho cô.
Cô nhìn xuống phía dưới anh rồi nở nụ cười ranh mãnh: “Anh trả bằng thân thể sao? Nhớ đừng làm dính tóc em đấy nhé.” Lộ Nhu, anh chạm nhẹ vào trán cô mà trách: “Đây là trung tâm thương mại đấy.”
Ồ, nhiều người thật đấy, cô nhéo mông anh một cái.
Giang Mạn trợn mắt nhìn cô.
Khi chuyển đồ đến, nhân viên công ty vận chuyển làm việc vất vả sắp xếp để từng món đồ của anh dần dần xen vào cuộc sống của cô. Buổi sáng họ cùng nhau đi làm; buổi tối thì cùng nhau ăn cơm; thỉnh thoảng còn cùng nhau đi dạo. Họ ngủ riêng phòng, mỗi người sẽ lần lượt chúc nhau ngủ ngon.
Tuần đầu tiên cô thực sự rất an phận nhưng chưa đến ngày thứ năm Giang Mạn đã cảm thấy bức bối.
Anh cuộn tròn trong chăn, vừa mong cô đến lại vừa mong cô đừng đến.
/
Hôm đó sau giờ làm, Lộ Nhu bước ra khỏi tòa nhà trông thấy mẹ mình Từ Lâm đang đứng đợi.
Đã lâu không gặp mẹ, cô suýt không nhận ra nếu bà không gọi cô bằng cái tên: Bé Ngoan.
“Mẹ sẽ đưa con đi ăn một bữa nhé.” Từ Lâm nói.
Thế là một chiếc xe được gọi đến, hai mẹ con ngồi ở ghế sau. Cô nghe Từ Lâm hỏi cô có phải bây giờ đang sống chung với Giang Mạn hay không.
Lộ Nhu ngạc nhiên: “Sao mẹ biết?” Trước giờ Từ Lâm không quan tâm những chuyện này của cô mà chỉ mặc kệ, bà đã thực sự mặc kệ tất cả.
“Bạn học Bạch Giang của con đến trước mặt nói với mẹ rằng con cướp bạn trai của người khác, bảo con là loại người không biết xấu hổ. Tất nhiên là mẹ tin con chứ chẳng thèm để ý cô ta, nhưng ba con có một người bạn rất thân với gia đình Giang Mạn.”
Sau này Lộ Nhu mới biết Giang Mạn không phải con ruột của Giang Triều. Khi mẹ anh bị đuổi ra khỏi nhà, bà ta đã định đưa Giang Mạn đi theo nhưng ông nội của anh không nỡ rời xa cháu trai, ông ấy yêu quý đứa cháu út nhất và nói rằng nhà họ Giang cũng không phải không nuôi nổi anh, thế là ép để anh lại rồi giao anh cho bà nội chăm sóc.
Khi Giang Mạn năm tuổi, sau khi ông nội anh qua đời có để lại một câu: “Giang Mạn chính là cháu trai của tôi.” rồi mất.
Khi anh mười một tuổi đã lẻn ra ngoài để tìm hiểu xem mẹ sống thế nào. Sau bao gian truân không một xu dính túi, ăn gió nằm sương, anh mới đến được một căn nhà rách nát của mẹ mình, Tô Man gầy trơ xương đang giành ăn với chó.
Tô Man mắc bệnh nhiễm trùng máu và cần rất nhiều tiền. Người đàn ông kia không muốn gánh vác trách nhiệm nên đã bỏ rơi bà ta để cưới người khác. Giang Mạn ở lại bên mẹ hơn nửa năm rồi bất lực nhìn bà ta qua đời.
Tại sao lại là năm quả kỷ tử? Thực ra cô từng chê cười anh bởi vì biết rằng khi còn sống mẹ anh luôn thích rải năm quả kỷ tử và nói đó là biểu tượng của ngũ phúc lâm môn. Kể từ đó cô không bao giờ cười anh nữa.
Từ Lâm nói bà không ủng hộ cô với Giang Mạn.
Buổi ăn tối hôm ấy tổng cộng có năm người. Lộ Cương giới thiệu với cô đây là chú Lâm, bạn cũ cùng đơn vị của ông trước đây, ông ấy là thị trưởng Lâm Thịnh, cô từng vô tình thấy tên của ông ấy ở trên mạng.
Cô cũng không lấy làm lạ đối với các mối quan hệ quyền quý của Lộ Cương. Khi còn nhỏ cô không để ý nhiều, mãi đến khi bà ngoại vô tình nói ra cô mới biết Lộ Cương là ba dượng của cô. Tất cả mọi người không ai biết rõ xuất thân của ông, có người nói ông là con của một tài phiệt, có người bảo ông chỉ là người nông thôn chân chất nhưng một điều chắc chắn là ông và Từ Lâm từng có tình cảm thời trung học rồi sau đó chia tay, Từ Lâm kết hôn với người khác và sinh ra cô.
Năm cô hai tuổi, ba ruột vỡ nợ rồi bỏ trốn. Một tuần sau Lộ Cương xuất hiện và cưới Từ Lâm. Ở quê, tổ chức tiệc cưới mới được tính là kết hôn.
Thực ra cô cũng không biết nhiều về gia đình mình.
Đại khái là từ những lời bóng gió của Từ Lâm mà cô có được vài manh mối. Lộ Cương rất giỏi kinh doanh, từ việc khởi nghiệp bằng một siêu thị nhỏ bằng hai bàn tay trắng, ông chuyển lên thành phố, sau đó tiếp tục phát triển ở thủ đô với tham vọng lớn lao. Thỉnh thoảng trong những chuyến du lịch, ông sẵn sàng thức thâu đêm để viết các bài hướng dẫn du lịch chi tiết rồi sau đó đăng lên các diễn đàn và kiếm được mấy trăm ngàn tiền hoa hồng. Ông có mối quan hệ rộng rãi, đi đâu cũng có bạn bè giúp đỡ mở đường. Đôi khi nhà cô lại có những nhân vật từng xuất hiện trên truyền hình đến chơi. Cô chưa từng gặp ông nội còn bà nội thì chẳng bao giờ nhắc đến họ.
“Con trai tôi Lâm Lương hiện đang du học ở nước ngoài.” Lâm Thịnh nói.
“Tôi từng gặp đứa trẻ đó, thật sự rất xuất sắc.”
“Còn Lộ Nhu bây giờ đang làm việc ở đâu thế ?” Vợ của Lâm Thịnh là bà Hứa hỏi.
Lộ Nhu lập tức hiểu được ý đồ của Từ Lâm.
Lộ Nhu đổi sang họ Lộ từ khi ba tuổi, việc cô được sinh ra cũng là quyết định của người khác thì một cái họ thì có tính là gì. Dù có đạt thành tích cao đến đâu thì Từ Lâm cũng chỉ cười rồi lại than thở rằng bà vẫn chưa thể sinh được một đứa con trai cho Lộ Cương.
“Ba con sắp lên thủ đô phát triển, con thử xem có thi đậu được vào Đại học Bắc Nhất không.”
Lộ Nhu đã dốc toàn sức học tập và cuối cùng đạt hạng hai toàn khối, còn nhớ hôm ấy cô đã bước ra khỏi phòng thi với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.
Mẹ khen cô ngoan lắm, may mà cô thi tốt.
Cô có thế nào thật ra cũng chẳng hề quan trọng, chỉ cần không kéo chân Lộ Cương, chỉ cần cái tên cô nằm trong sổ hộ khẩu của một gia đình giàu có thì trong mắt mẹ cô chính là một đứa con gái ngoan.
/
Ở phía bên kia, Giang Mạn tan học và đang trên đường đến siêu thị mua đồ ăn.
Đi ngang qua khu bán đồ tạp hóa, anh thấy một rổ đầy dải lụa đang giảm giá mạnh. Nhìn vết đỏ trên cổ tay còn chưa mờ, anh bỗng nhiên nhớ đến chuyện tối qua.
Dạo gần đây dạy học quá mệt mỏi nên anh nằm ngủ quên trên ghế sô pha, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình bị trói cổ tay bằng một dải lụa đen.
Áo trên người bị lột sạch chỉ còn mỗi chiếc quần đùi.
Lộ Nhu đứng bên cạnh, trên tay bưng một đĩa kem tươi vừa liếʍ ngón tay vừa nói: “Giang Mạn, chúng ta chơi một trò tình huống nha?”
Cô nói cô sẽ làm công chúa kiêu ngạo cướp đoạt mọi thứ còn anh sẽ đóng vai một đại thần cầu xin tha mạng cho gia tộc.
“Tháo ra ngay!” Anh đứng bật dậy với vẻ xấu hổ và giận dữ.
“Anh nhập vai nhanh thật đấy nhỉ?”
Lộ Nhu vừa nói vừa hôn rồi đẩy anh ngã xuống, từ từ bôi kem lên ngực và bụng anh rồi dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp bộ phận dưới hai chân kia.
Cô đè anh xuống rồi liếʍ sạch kem tươi từng chút một.
Tiếng thở gấp của người đàn ông ngày càng lớn.
Đúng là càng ngày càng đê mê, anh vừa bảo cô cởi trói vừa ngửa cổ tận hưởng. Cô nhẹ giọng bên tai anh nói: “Ái khanh à, muốn cứu người nhà thì phải trả giá một chút.” Anh bị cô làm đến thần trí rối loạn, anh mắng cô toàn nói mấy lời không đứng đắn nhưng lại cảm thấy... Có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Giang Mạn quay mặt sang một bên mà tự ghét bỏ bản thân: Đã đến mức này rồi mà mình vẫn còn có thể cương lên.
Lộ Nhu móc vật cứng của anh ra và chậm rãi nhét vào từ trên cao. Cô nói: “Đôi chân của bổn cung bị thương rồi, ái khanh tự di chuyển đi.”
Tối hôm đó họ đã ngủ riêng. Có mà ngủ riêng cái rắm ấy!
Lúc hoàn hồn thì anh đã về đến nhà nhưng không thấy Lộ Nhu đâu. Anh nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối, thôi thì cứ đợi cô vậy, thường thì tầm này cô sẽ về. Thế là anh bắt đầu chuẩn bị nấu vài món đơn giản, nấu cơm xong xuôi lại chờ cô.
Đến bảy giờ rưỡi anh gọi điện: “Sao còn chưa về? Em đi đâu đấy?”
Cô nói đang đi liên hoan cùng đồng nghiệp và bảo anh đừng đợi.
Đồng nghiệp gì mà cần ăn với uống mãi thế? Hay là cô lừa anh để đi hẹn hò với ai đó? Giang Mạn vừa bấm điều khiển tivi vừa lơ đãng nghĩ ngợi.
“Em đặt cho anh một phần đồ ăn ngoài, lát nữa anh nhớ nhận nhé.”
Anh nhìn mâm cơm đã nguội lạnh trên bàn mà đáp lời.
“Thế... Em cúp máy nhé?”
“Đồng nghiệp của em có nhiều nam không?” Anh đột nhiên hỏi.
Nói xong anh vội vàng giục cô cúp máy, bảo rằng đồ ăn đến rồi.
Điện thoại cô vang lên toàn giọng đàn ông. Anh thừa biết rằng Lộ Nhu chẳng bao giờ thiếu người theo đuổi.
Nghĩ đến việc ngày mai lại phải lên lớp khiến tâm trạng anh càng tệ hơn. Dạy cả đám học sinh nên thời gian luyện tập riêng của bản thân cũng phải hy sinh cho việc dạy học. Ngày qua ngày anh chỉ chơi mấy bản nhạc đơn giản đến chán ngắt, lại còn phải chịu đựng ánh nhìn soi mói, đánh giá thấp từ mọi người.
Người phụ nữ của mình thì lại đi nói chuyện vui vẻ với mấy gã đàn ông khác và coi trọng mấy buổi tiệc đồng nghiệp hơn cả bữa cơm bên anh. Hỏi cô có cần anh đón không thì bị từ chối.
Giang Mạn quyết định tối nay đi ngủ sớm rồi sau đó khóa cửa.