Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 42

Trước Sau

break

Giang Mạn thức dậy đúng năm giờ.

Cánh tay trái của anh đã tê cứng cả rồi, anh quay đầu nhìn sang bên trái rồi bất chợt chạm phải đầu mũi cô. Người phụ nữ đang toả ra một mùi hương nhàn nhạt từ mái tóc.

Anh cẩn thận rút tay ra từ dưới gương mặt cô.

Anh muốn nâng tay phải lên vì có chút ngứa nhưng làm sao để nâng tay lên bây giờ? Đầu ngón tay trỏ anh quấn quanh một lọn tóc của cô.

Theo thói quen thường ngày thì lẽ ra anh đã xếp chăn lại, thay vỏ gối mới và chỉnh lại ga giường cho phẳng không còn nếp nhăn rồi đi tản bộ tập thể dục buổi sáng. Anh cũng nên gọi cô dậy và nói rằng trời đã sáng rồi, không thể có người nào ngủ trên giường của anh nữa.

Ánh mặt trời mỏng manh từ rèm cửa chiếu lên má cô, làn da trắng mềm mại xinh đẹp đến mức làm lòng người phải xao xuyến.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng gọi: “Lộ Nhu, dậy đi.”

“Lộ Nhu?”

Giang Man lẳng lặng nhìn cô.

“Đến giờ dậy rồi…” Giọng anh ngày càng nhỏ.

Anh chậm rãi cúi đầu xuống và nhắm mắt lại rồi không hiểu sao lại nhẹ nhàng hôn vào má cô. Vừa mở mắt ra anh đã lập tức ngồi bật dậy, hoảng hốt như một chiếc lò xo. Vành tai anh đỏ ửng và ánh mắt lơ đãng cứ ngó nghiêng vô định.

Rồi anh vô tình nhìn thấy tấm chăn bị xô ra khoe trọn bộ ngực đầy vết thương do anh để lại cùng với dấu môi, những vết bầm tím trên vai và xương quai xanh. Ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị liếc nhìn cô: “Nếu em còn làm thế nữa thì lần sau anh sẽ nhổ luôn hai chiếc răng nanh của em.”

Nhưng Giang Mạn chỉ dùng ánh mắt “dạy dỗ” cô một chút rồi lặng lẽ xuống giường.

Cuối cùng anh cũng không gọi cô dậy.

Anh đứng cách đó không xa nhìn vào những vết bầm tím trên đầu gối cô.

Anh nhớ lại đó là hậu quả của cuộc va chạm tối qua. Có thể là đã va phải chỗ nhạy cảm của cô khiến chân cô mềm nhũn mà dập đầu gối xuống đất. Anh hoảng hốt hỏi thăm cô còn cô thì xoay người lại hôn anh, dùng cả cơ thể của mình để nói với anh rằng cô chẳng sợ đau chút nào.

Không phải là không có bạn bè mời anh xem phim mà Giang Mạn cảm thấy nó thật dơ bẩn, khi cô gái mặc đồng phục học sinh vừa kéo khóa váy xuống anh đã vội từ biệt. Mọi người bảo anh tự cho mình là thanh cao nhưng thực tế lại chế giễu rằng anh giả vờ và ra vẻ.

Lúc này dưới ánh nắng mặt trời, trên sàn nhà phản chiếu vài vệt ánh sáng đáng ngờ.

Giây phút ấy Giang Mạn cũng cảm thấy những nguyên tắc và niềm tin trước đây của mình chỉ là những trò cười.

Người khác chê cười anh ắt có lý do.

Cho dù anh có thế nào thì chung quy cũng chỉ là một phàm nhân trong cõi tục.

Giang Mạn đứng trước chiếc cửa sổ sát đất, liếc nhìn qua con đường nơi dòng xe cộ đã bắt đầu đông đúc. Anh hồi tưởng lại toàn bộ những gì đã qua, từ nụ hôn đến ân ái, từ bị động trở thành chủ động, từ việc đối sự đến đối người.

Tưởng như thờ ơ nhưng lại nhớ nhung, cố gắng kìm nén nhưng rồi lại mất khống chế, muốn quên đi nhưng lại ngoảnh đầu nhìn lại, lập quy tắc nhưng lại tự phá vỡ, vốn dĩ vô tình nhưng trái tim lại đau đớn.

Anh có cảm giác bản thân dường như sắp bị cô đánh bại.

Nếu thật sự có ngày ấy…

/

Lộ Nhu tỉnh dậy đã trông thấy Giang Mạn đang lau dọn sàn nhà.

Một chậu nước và một chiếc khăn mới cùng với một người đàn ông đang cúi thấp người, cẩn thận duỗi tay chà từng vết bẩn.

Cô khẽ cất tiếng gọi bằng một giọng khàn đặc, anh lập tức bưng chậu và khăn đứng dậy rồi nhanh chóng bước vào bếp.

Giang Mạn thu lại ánh mắt táo bạo của tối qua và cố ý không nhìn về phía cô.

Lộ Nhu ngửi thấy mùi thuốc Vân Nam Bạch Dược trên đầu gối mình. Áo quần trên người cũng đã được mặc chỉnh tề: qυầи ɭóŧ, váy ngắn, áo ngực hay áo phông đều đâu ra đấy nhưng cô lại chẳng có chút ấn tượng nào cả.

Đây là lần đầu tiên bầu không khí trở nên ngượng ngùng vào sáng sớm sau một đêm cuồng loạn. Hai người giống như những con thú biết mặc quần áo, lại mang theo nét ngượng ngùng chỉ con người mới có.

Ánh mắt cô chợt bắt gặp chiếc đàn tranh đặt nơi góc phòng, trong lòng thầm cảm thấy mãn nguyện với đêm qua.

Tối qua tên ngốc này cố tình gảy sai, cố ý giả vờ yếu đuối. Cô biết tình yêu cần có sự hòa hợp giữa hai người, anh tiến tôi lùi thì cả hai mới có thể đạt được sự thỏa mãn. Cô thích sự bá đạo tinh quái của Giang Mạn nhưng cũng ghét cái cách anh không dám đối diện với cô khi chỉ dám kéo dài khoảng cách bằng sự xâm nhập từ phía sau.

Chỉ khi ở trên giường anh mới dám thể hiện rõ bản thân, khi thì như con hồ ly đực đầy du͙© vọиɠ, khi lại như một thiếu niên ngây thơ chưa trưởng thành.

Sau bữa sáng, cô đứng dậy khẽ nói rằng cô phải về rồi.

“Đêm qua có phải em đã nói rằng muốn làm hòa với anh không?” Giang Mạn do dự hỏi.

“Không hề.”

“…”

“Anh nghe nhầm rồi chăng?” Gương mặt cô thoáng hiện vẻ ngờ vực.

Anh thoáng ngẩn người, nửa tin nửa ngờ: “Nhưng anh nhớ là…”

“Sao có thể?” Cô cau mày: “Anh nhớ lầm rồi.”

“…”

Anh trầm mặt siết chặt chiếc bát rồi lại buông ra, cứ siết rồi lại buông.

Lộ Nhu chầm chậm bước về phía cửa, cô cúi thấp người như muốn thay giày nhưng bỗng nhiên lại xoay người nhìn thẳng vào anh.

“Hay là chúng ta chơi một ván cờ caro đi? Nếu anh thắng thì coi như là tôi đã từng nói vậy.” Cô cười nhạt.

“Còn nếu em thắng thì sao?”

“Vậy anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”

Trong mấy ngày gần đây Lộ Nhu mới tìm ra được “tâm pháp” để trị Giang Mạn, cô sẽ không bao giờ để anh muốn gì được nấy.

Những gì dễ dàng có được sẽ khiến anh nhanh chóng đắc ý vênh váo, nghĩ rằng cô rẻ mạt cứ hễ gọi là đến. Cô phải khiến anh thất bại để anh nhận ra cô không phải là người sẽ quỵ lụy trước anh.

Một cây bút đã lâu ngày không dùng, chỉ khi đánh mất thì người ta mới thấy tiếc. Giang Mạn cũng giống như vậy, chỉ khi khơi dậy nỗi sợ mất mát trong lòng anh thì anh mới mãi nhớ về cô.

“Giang Mạn, anh nghĩ anh sẽ thắng được sao?” Cô hỏi.

Giang Mạn thực sự không hiểu.

Chỉ với cái trò cờ caro rách nát này, ba ván thôi, anh là một đại sư cờ vây, tuyển thủ đoạt huy chương vàng mà lại không thắng nổi một ván nào hay sao.

“Đến rồi.”

Lộ Nhu ngẩng đầu khẽ gật đầu ra hiệu cho anh nhìn theo.

Tiếng hét chói tai của mọi người lọt vào tai, Giang Mạn trông thấy một loạt bóng đen lao lên rồi hạ xuống dưới bầu trời trống trải. Khi cúi mắt xuống, anh mới nhìn thấy tấm biển sáng chữ "Xông Lên Tận Mây Xanh" trên chiếc tháp rơi tự do rồi xoay người đối diện với nụ cười của cô.

“Đừng sợ.” Cô mỉm cười rồi nói.

Lộ Nhu muốn trải nghiệm một trò chơi mạo hiểm cùng ai đó một lần nhưng chẳng ai dám mạo hiểm cùng cô. Còn Giang Mạn hình như còn từng say cả máy bay.

Nhưng anh cầm lấy vé nói rằng nếu cô sợ thì cứ nắm lấy tay áo của anh.

“Tôi không sợ độ cao.” Cô nói.

“Nhưng anh là đàn ông.” Anh đáp.

Cô thấy Giang Mạn rất điềm tĩnh bước vào cổng kiểm vé, anh còn gọi cô mau vào kiểm vé cùng. Có lẽ cô nhớ nhầm rồi, Giang Mạn không hề sợ độ cao.

Các biện pháp an toàn được chuẩn bị kỹ càng. Chốt khóa đã cài chặt, đôi tay họ nắm lấy phần trước, ghế từ từ đưa lên cao cách bầu trời ngày càng gần. Dưới chân là những đám đông nhỏ bé như kiến, nếu ngắm nhìn xa hơn sẽ thấy cả một mảng xanh ngát bên ngoài là biển núi vô tận.

Động cơ dừng lại, gió trên này nhẹ hơn dưới đất.

Cô nắm lấy tay Giang Mạn rồi nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy ý chí: “Giang Mạn, ai kêu lên trước thì đêm nay phải ngoan ngoãn hầu hạ đối phương.”

“Hầu hạ?” Anh luôn cảm thấy lời cô nói đều mang chút trêu chọc lưu manh.

Đột nhiên cả hai rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

“A!!!!”

Cả hai đồng thời hét lên.

“Chẳng phải em không sợ độ cao sao?!” Anh hét.

“Ahhh!! Là quý thiếu gia đàn ông của anh đấy! Ahhh!!! Vậy tay anh run cái gì?!” Cô cũng hét lên.

“Ahhh!!!”

Sau đó khi đã nôn sạch sẽ trong nhà vệ sinh, cả hai ngồi trên ghế hồi phục lại cảm xúc, cả hai trông như hai quả cà tím luộc chín đang tựa vào nhau một cách yếu ớt.

Lộ Nhu nói: “Giang Mạn, tôi phát hiện chúng ta không chỉ chẳng có ưu điểm gì mà còn rất cứng đầu.”

Giang Mạn chậm rãi gật đầu.

“Lát nữa có muốn thử tàu lượn siêu tốc không?”

Giang Mạn sững người hỏi: “Em không sợ sao?”

Cô nói càng sợ thì càng phải thử chứ.

Giang Mạn lặng lẽ nhìn cô, hiếm khi thấy ai lại chủ động tìm đến mấy trò nguy hiểm như vậy. Nghe Dư Châu kể rằng gần đây công việc của cô thăng tiến rất nhanh bởi vì trước khi tốt nghiệp cô đã lén tiếp quản một dự án chẳng được mấy ai coi trọng rồi sau đò làm bùng nổ một thương hiệu mỹ phẩm nội địa vô danh.

Trước tiên là giảm chi phí bằng cách hợp tác với các KOL trên mạng, thông qua việc xây dựng hình ảnh một cách kỹ lưỡng mà nâng cao mức độ nhận diện thương hiệu. Tiếp đó là định vị lại sản phẩm, cô không chỉ dừng lại ở việc quảng bá chức năng mà còn thể hiện óc sáng tạo khi đề xuất ý tưởng sự trỗi dậy của hàng nội địa và khơi dậy lòng tự hào dân tộc. Bản thân cô còn đích thân tham gia từ viết nội dung, biên tập, thiết kế sáng tạo đến tuyên truyền dư luận. Một bài đăng video đơn lẻ cũng có thể mang lại hàng trăm nghìn lượt xem cho cửa hàng, biến một dự án vốn đang thua lỗ thành đỉnh cao như mặt trời ban trưa.

“Vậy… Chúng ta làm hòa chưa?” Anh đột nhiên hỏi.

“Đi thôi, đi chơi tàu lượn siêu tốc.” Cô đứng dậy.

“Lộ Nhu…” Anh muốn một câu trả lời.

Cô bỗng nhiên tò mò: “Lộ Nhu, ngoan ngoãn đi hổ cái, anh còn cách gọi nào khác không?”

Giang Mạn đáp: “Không còn.”

Anh chậm rãi quay mặt về phía mà cô không thể nhìn thấy, đúng hướng của chiếc tháp rơi tự do nơi những tiếng hét sôi nổi dường như vẫn vang vọng bên tai. Anh nhắm mắt lại không biết phải cảm nhận thế nào.

Cô gần như đã nhìn thấu tất cả con người anh, yếu đuối, khao khát và sợ hãi…

Những mặt mà anh không muốn ai thấy lại hiện ra trước mặt cô từng cái một.

Tóm tắt chương sau:

Lộ Nhu: “Anh có ở được khách sạn không?”

“Giang Mạn, hay là ở nhà tôi đi?”

“Anh không cần trả tiền nhà nhưng anh phải trả tiền cơm.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc