Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 41

Trước Sau

break

Chín giờ tối, màn đêm tĩnh lặng, trăng thanh gió mát.

Sàn nhà sáng trắng in bóng một người đàn ông. Anh hơi ngẩng cằm, yết hầu khẽ cử động lên xuống.

“Này, thầy Giang?”

Diệp Lệ nghi hoặc trước sự im lặng kéo dài từ đầu dây bên kia.

Một lát sau, giọng anh có vẻ lơ đãng: “Xin lỗi, tôi không đi đâu.”

“Ồ, được, được…”

Diệp Lệ nghĩ giọng anh vẫn mang chút gì đó khó chịu, có lẽ là vì anh đang bị bệnh.

Còn về việc Giang Mạn từ chối, cô ấy cũng không bất ngờ. Anh vốn là người thể hiện sự rõ ràng không hứng thú với phụ nữ.

Diệp Lệ nhớ lại lần đó cô ấy cố ý để lộ một chút nơi cổ áo, đàn ông xung quanh ai nấy đều lộ rõ bản tính thèm khát, duy chỉ có Giang Mạn không thèm nhìn lấy một lần, thậm chí còn có chút chán ghét. Cô ấy hiểu rằng Giang Mạn không giống những người khác cho lắm, anh không hứng thú với bản tính sắc dục vốn có của con người.

Vậy thì làm sao anh lại có thể để mặc một người phụ nữ quỳ dưới chân mình mà chơi đùa với ©ôи th!t của anh?

Giang Mạn chỉ hoảng hốt trong thoáng chốc nhưng do đã quen kiềm chế nên nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Biểu cảm trên gương mặt dần trở nên trầm lặng, chỉ còn lại cơ đùi đang ngày càng căng cứng.

Lộ Nhu đã quen với việc tìm kiếm sơ hở qua nét mặt của anh nên ánh mắt của anh chẳng lọt qua được sự chú ý của cô. Ánh mắt ấy yên tĩnh nhạt nhòa, xa vời như ánh trăng rọi trên cánh đồng tựa như người đang rối loạn chỉ có mình cô. Nếu không có men rượu thì chắc chắn anh sẽ luôn giữ được sự vững vàng như thế.

Vậy sao?

Chính sự yên tĩnh của anh khiến cô muốn phá vỡ nó.

Khi nuốt xuống phần đầu của nó, cô cảm nhận được kích thước của anh làm gò má mình phồng lên. Tay cô nắm lấy thân ©ôи th!t của anh, mùi tanh thoang thoảng xộc vào mũi. Răng cô khẽ cắn lên làn da, lấy đầu lưỡi trêu đùa nhưng của anh quá lớn khiến cô thở khó khăn, phải vừa lùi vừa tiến. Thật sự không biết anh ăn gì mà lớn được như vậy.

Cô nhận thấy phần eo hông anh khẽ run lên.

Lộ Nhu ngẩng mắt lên nhìn.

Giang Mạn cúi mắt xuống, biểu cảm như sắp buông thả lại cố kìm lại, bàn tay phải từ từ đưa về phía sau gáy cô.

Điện thoại chưa ngắt, Giang Mạn vẫn tự nhiên trò chuyện với Diệp Lệ về kế hoạch công việc sau đó và trao đổi một số ý kiến về các khóa học. Ngón tay anh luồn vào tóc cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve với dáng vẻ chiều chuộng.

Lộ Nhu mỏi miệng và nhả nó ra. Nhìn thấy anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bực bội lườm anh một cái đầy bất mãn.

Như nhận ra điều gì đó, Giang Mạn cúi đầu nhìn Lộ Nhu, bàn tay vuốt ve ngày càng nhẹ nhàng hơn rồi nói vào điện thoại: “Cô Diệp, tôi còn có chút việc nên xin phép cúp máy trước đây.”

Không đợi Diệp Lệ đáp lại, anh đã nhanh chóng ngắt cuộc gọi.

Lộ Nhu lại nắm lấy anh rồi lần nữa ngậm đầu vào, cô quyết tâm lần này sẽ không để anh giữ được sự điềm tĩnh như vậy.

Giang Mạn thản nhiên ném chiếc điện thoại qua một bên rồi đột nhiên ấn chặt gáy cô, mạnh mẽ đẩy hông lên thúc thẳng vào cô. Quá sâu rồi, sâu đến mức Lộ Nhu không chịu nổi, hai tay cô phải chống lên đùi anh.

 Cô nghẹn ngào nói với Giang Mạn: “Giang Mạn, chậm một chút đi…”

Nhưng anh như mất kiểm soát mà liên tục đâm vào cô, đâm hết lần này đến lần khác như đang trừng phạt sự táo bạo của cô, cho đến khi chạm sâu vào cổ họng, anh mới khẽ nói: “Đừng động đậy.”

Anh ấn chặt đầu cô bằng cả hai tay rồi chậm rãi bắn ra.

Sau khi rút ra, Lộ Nhu lập tức ho khan, cô nắm tay thành nắm đấm vào bụng anh rồi tức giận nói: “Anh muốn giết tôi đấy à?”

Nhìn thấy chất lỏng rỉ ra từ khóe miệng cô, ánh mắt anh thoáng sững lại.

“Xin lỗi em…”

Giang Mạn cũng không hiểu bản thân đang làm sao, chỉ biết rằng anh muốn đâm nát một thứ gì đó, có lẽ con quái vật trong anh đã giữ anh lại kịp thời.

Anh rút khăn giấy rồi chậm rãi giúp cô làm sạch. Nhìn gương mặt cô đẫm nước, môi đỏ, da trắng, vẻ đẹp quyến rũ khiến anh bỗng thấy bối rối rồi không tự chủ mà cúi mắt xuống tránh nhìn.

Lộ Nhu bất ngờ tiến sát lại định hôn anh. Giang Mạn hơi không vui mà nghiêng đầu sang một bên, cô lập tức giữ chặt lại không để anh tránh né.

“Mùi của anh mà anh còn chê sao?”

Giang Mạn ấp úng nói: “Sau này… Em đừng làm thế này nữa…”

“Anh không thích sao?”

“Bẩn lắm…” Nhưng anh không phản bác. Rất nhiều thứ trên thế giới này đều có mặt tốt và mặt xấu, kể cả cảm giác thích một người.

Lộ Nhu ngồi lên người anh, dùng hạ thân cách lớp qυầи ɭóŧ cọ xát lên bộ phận trần trụi của anh. Tay phải cô từ từ vuốt từ vành tai xuống cổ anh, nụ hôn của cô khiến anh vừa ngột ngạt vừa ngứa ngáy.

Cuối cùng Giang Mạn khẽ rên lên một tiếng không thể kìm nén.

Thanh âm ấy ẩm ướt đến mê ly, dương cương hòa quyện với một nét thanh nhã tinh tế. Anh chẳng thể kìm lòng được nữa, tiếng rên ấy trầm thấp và vô cùng quyến rũ như đang mê hoặc đối phương.

Âm thanh ấy của anh khiến cơn thủy triều trong cơ thể của cô cuộn trào đến mức chẳng kịp đề phòng, nơi ấy đã trở nên nhạy cảm hơn rồi.

ŧıểυ huyệt kia không ngừng tiết ra chất dịch, nó khao khát được lấp đầy, chờ đợi một người đàn ông xâm nhập vào không chút nương tình.

Chất lỏng từ từ làm ướt ©ôи th!t của anh.

Giờ phút này Giang Mạn hai mươi hai tuổi tỏa ra vẻ đẹp lộn xộn mà mê hoặc dưới ánh đêm. Cơ thể của anh quyến rũ tinh tế và cuốn hút như không thể xâm phạm, đẹp đến mức khiến người ta muốn trở thành kim chủ của anh, làm nhục anh, để anh đắm chìm trong du͙© vọиɠ đến mức thương tích đầy mình.

Thế khi anh 27 tuổi thì sao? Liệu anh còn có thể giữ được sự cao ngạo và thuần khiết như vậy không?

Giang Mạn dần bị cô cọ sát đến mức cảm nhận được nỗi đau của một người đàn ông, máu dồn xuống tận gốc, căng tức đến khó chịu.

“Em…”

Anh không nói gì nữa.

“Em làm sao cơ?” Cô cười nhàn nhạt đầy vẻ bất cần: “Anh cao thượng còn tôi thì thấp hèn sao?” rồi lại nói: “Tôi sai rồi, tôi không nên quấy rầy anh, anh cứ chơi đàn đi.”

Cô cọ sát vào chỗ nhạy cảm của anh một cách nhẹ nhàng nhưng tinh tế rồi mạnh mẽ ấn xuống một cái trước khi nhấc cao mông để lùi xa khỏi anh.

Điều đó khiến Giang Mạn càng thêm căng tức.

Anh vẫn im lặng không lên tiếng mà chỉ tháo chiếc móng giả trên từng ngón tay xuống.

Liên tục bị cô cự tuyệt, anh thờ ơ nắm lấy má rồi hôn cô, hơi thở nặng trĩu, bàn tay anh trượt từ sau gáy đến bả vai.

Chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình bị anh kéo xuống để lộ bờ vai mượt mà. Cô khẽ thở dốc, đôi mắt hơi híp lại, khuôn mặt tựa vào xương quai xanh của anh, bờ vai run nhẹ.

“Giang Mạn…”

Cô chưa kịp né tránh đã bị sự áp chế đột ngột của anh giữ chặt.

Hai cơ thể cọ xát, càng ma sát càng khó chịu, âm vật đỏ ửng lên cùng dòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâng trào.

Anh vừa hôn vừa bất ngờ kéo váy cô lên. Lớp nội y của Lộ Nhu mỏng đến nỗi để lộ âm vật hồng hào nổi lên dưới lớp qυầи ɭóŧ trắng mỏng ướt đẫm, ngón cái của anh ấn lên đó rồi tùy ý nghiền ép trêu chọc.

Một cái bấm nhẹ vào phần thịt nhạy cảm ấy làm cô ngay lập tức mềm nhũn nửa người mà gục vào lòng anh.

Hạ thân đẫm nước kẹp chặt lấy anh.

Anh thỉnh thoảng lại đẩy hông, lớp vải cứ thế lún sâu vào cửa huyệt. Lúc tỉnh táo, Giang Mạn có vẻ lãnh đạm. Nhạc đàn tranh vốn dịu dàng, người được thấm nhuần lâu ngày cũng phần nhiều ôn hòa. Vì thế nên đa số động tác của anh đều mềm mại tựa như một học sinh ngoan ngoãn.

Giây phút này cô bỗng cảm thấy khát và muốn đi uống nước.

Thế là cô thật sự ngồi dậy, âm vật lướt qua quy đầu của anh. Cô vừa xoay lưng lại anh đã nắm lấy hai cổ tay cô.

Giang Mạn không lên tiếng, sự im lặng này khiến cô liên tưởng đến dòng nham thạch đang đông cứng vậy.

Cô nói: “Tôi ra ngoài một chút, đi...”

Cô bị người đàn ông kéo xuống trong nháy mắt, ngón tay anh tách chiếc qυầи ɭóŧ ra. Anh dựa vào trí nhớ rồi mạnh mẽ đâm vào hơn nửa chiều dài căng rộng cửa huyệt.

Ưm.

Cơ thể Lộ Nhu giật nảy lên sau khi bị căng trướng đến ê ẩm, một cảm giác tê dại sảng khoái lan tỏa. Trước đây cô từng ngạc nhiên khi có người lấy sự đau đớn làm niềm vui nhưng giờ thì cô đã hiểu rồi.

Anh hỏi: “Em có muốn học đàn tranh không?”

“Hả?”

Anh ghé sát tai cô: “Sai rồi thì phải bị phạt.”

Không hiểu sao cô bỗng rùng mình, dường như cảm nhận được tính khí của anh đang ngọ nguậy trong huyệt đạo như muốn bắt đầu một cuộc tàn sát.

Lộ Nhu bắt đầu lên đỉnh một cách thật dữ dội.

"Tôi sẽ không sai..." Cô nào chịu tỏ ra yếu thế.

Giang Mạn khẽ cười, ©ôи th!t khẽ nhúc nhích một chút và sẵn sàng xuất kích.

Lộ Nhu đột nhiên thở gấp, hơi thở của cô đã trở nên dồn dập.

"Vậy thì tốt." Anh nói

“Đây là kỹ thuật kẹp gảy đàn.”

Giang Mạn dịu dàng nói bằng giọng điệu như khi anh giảng bài.

Cổ anh cúi thấp khiến nốt ruồi nhỏ thêm phần quyến rũ. Ngón áp út đặt thản nhiên trên dây đàn, dáng tay thả lỏng, ngón tay gảy từ trên xuống dưới theo đường chéo tạo ra một âm thanh thật trầm ấm.

Anh đang làʍ t̠ìиɦ với cô, một nửa ©ôи th!t vẫn còn ở bên ngoài, hơi thở của anh phả nhè nhẹ trên đỉnh đầu cô.

Hai chân cô run rẩy, tư thế và bầu không khí này khiến cô khó mà chịu đựng, máu huyết như ngừng lưu thông còn thần trí thì dần tan rã.

Giang Mạn nói: “Em không đeo móng gảy thì đừng gảy lung tung, nhẹ nhàng thôi. Cẩn thận kẻo làm tay bị thương.”

Chỉ nghe giọng nói ấy thôi mà cứ như anh đang thật sự lên lớp dạy dỗ một học sinh nghịch ngợm cứng đầu trong lớp. Bên dưới lớp váy là dịch thể của người phụ nữ nhỏ giọt xuống hai viên ngọc của anh.

"Gảy một lần." Anh nói.

Trong tai vang lên một tiếng ầm ì ngắn ngủi, cả thế giới trước mắt như chìm xuống. Lộ Nhu mơ màng đặt ngón tay xuống gảy một tiếng.

"Sai rồi, hướng không đúng." Anh chậm rãi siết chặt eo cô.

Anh lại đột ngột đâm sâu, nghiền nát một cách mạnh bạo vào nơi sâu nhất của cô. Cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rêи ɾỉ, âm vật co rút mυ"ŧ lấy anh.

Anh lặng lẽ rút ra như  thể vừa rồi chẳng hề có chuyện gì xảy ra và vẫn chỉ để lại một nửa trong huyệt đạo của cô. Anh khàn giọng nói tiếp tục.

“Đây là kỹ thuật rung dây. Kỹ thuật này có sự khác biệt giữa rung ngón cái và rung ngón trỏ.”

Sau khi làm mẫu một cách trôi chảy, Giang Mạn bảo cô thực hiện. Lộ Nhu liếc nhìn anh rồi cẩn thận đặt tay lên…

“Sai rồi, tay em không được nhấc lên.”

Anh lại đâm mạnh vào cô một cái không chút lưu tình rồi rút ra.

Màn tập kích bất ngờ khiến cô nhắm nghiền mắt lại, thần kinh như đứt đoạn trong khoảnh khắc ấy không thể nào tìm lại được. Cô không biết nên bám víu vào đâu, bàn tay đặt trên vai anh lại mềm nhũn buông xuống.

“Bên trái cầm mã là gì?”

"Bổ, bổ cái gì..." Cô bị anh hành hạ đến khó chịu, đầu óc rối bời.

“Vùng âm bổ sung.”

Sao anh có thể hành hạ cô như vậy chứ? Sai một lần lại bị đâm sâu một lần rồi lại nằm yên trong huyệt đạo của cô mà ma sát trêu chọc, vĩnh viễn không cho cô thỏa mãn. Giống hệt như một miếng thịt treo lơ lửng trước mắt chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm khi có khi không. Anh nắm bắt tâm lý khao khát của con người một cách vô cùng thuần thục khiến trái tim cô nóng bừng khao khát, khiến cô phải vừa thở dốc vừa nghiến răng.

"Lại sai rồi." Giọng nói của Giang Mạn vang lên thật u ám.

Anh nắm lấy eo cô rồi đẩy hông lên, lại muốn…

"Không học nữa, không học nữa." Cô nức nở không muốn tên đàn ông xấu xa này được đắc ý.

Giang Mạn chậm rãi lấp đầy cô, nghe tiếng thở dốc đầy thỏa mãn kia, năm ngón tay của anh luồn vào áo cô, mười ngón tay véo lấy bầu ngực căng tròn rồi khẽ hỏi cô sau này còn dám làm phiền anh luyện đàn nữa không?

Cô cắn mu bàn tay không nói nên lời, chỉ thầm oán trách người này quá mức bình thản, lại còn nhéo cô làm trò xấu.

Anh càng bình tĩnh, càng vững vàng thì ánh mắt càng lạnh lẽo, Lộ Nhu càng dùng sức sờ cằm anh.

Tại sao phụ nữ sinh ra lại không có một vũ khí để tấn công? Nếu cô có một cái thì cô thật sự muốn làm cho Giang Mạn phải khóc lóc với vẻ mặt này.

Giang Mạn khẽ chuyển động, mu bàn tay lướt qua cổ cô. Cánh tay anh mang vẻ hoang dại ẩn giấu nét thanh tú và gảy đàn một cách tao nhã.

Giờ phút này anh dùng hai ngón tay vân vê đầu ngực cô qua những động tác nhã nhặn, dường như anh rất tò mò về sự cương cứng của nó, khiến cô vừa tê dại vừa đau đớn.

Anh sốt vì tắm nước lạnh, tắm nước lạnh vì suy nghĩ lung tung. Trong mơ anh thấy bờ vai cô dần dần bong tróc, tay cô nắm lấy tay anh áp vào má đùi mềm mại của cô, bảo rằng anh luôn miệng nói một đằng làm một nẻo. Anh nói không có nhưng tay lại luồn vào nơi sâu nhất. Anh bị chính mình đánh thức nên đành xuống giường rồi chạy vào phòng tắm vặn vòi nước, dòng nước lạnh lập tức dội xuống.

Anh cũng không rõ bản thân đang say mê Lộ Nhu hay say mê sự mới mẻ và gợi cảm của cô nữa.

Việc bị một người trái ngược với mình cuốn hút là quy luật rồi sao?

Anh hận cô một cách đầy hưởng thụ. Tại sao cô cứ phải bắt anh dâm loạn, thô tục, bị du͙© vọиɠ trói buộc giống như những người đàn ông bình thường khác. Chuyện này có gì hay ho đâu chứ? Thấy anh sa đọa cô đắc ý lắm sao? Thấy anh làm trái với bản thân, cô hả hê lắm phải không, làm như thế rất vui vẻ phải không, rất sướиɠ phải không.

Vậy thì anh sẽ cho cô sướиɠ đến tột cùng.

Bên ngoài không còn nghe thấy gì nữa. Cô choáng váng nhìn đèn trên trần nhà lúc này một cái đã biến thành ba.

Không biết thế nào lại bị anh áp vào tường mà làʍ t̠ìиɦ, làm đến mức gần như mất kiểm soát.

Giang Mạn như kẻ đói khát nhiều ngày cứ như thể không dùng hết sức lực sẽ bị thiệt thòi, phải trả thù cô bằng cách làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt. Ban đầu anh nâng một chân cô lên để làʍ t̠ìиɦ nhưng dường như vẫn chưa đủ thỏa mãn, thế là anh vòng tay ôm lấy khoeo chân, bế cô lên rồi làm.

Động tác lẳng lặng mà dứt khoát.

Đây vẫn là Giang Mạn dịu dàng như ngọc vừa ngồi trước cây đàn tranh hay sao? Bị anh áp sát vào tường từ phía sau, sự mất kiểm soát ở hạ thân liên tục đánh sập ý thức của cô. Âm vật như múi cam tách đôi áp sát vào tường mà lên xuống nhịp nhàng, âm vật bị bức tường cọ xát đến sưng tấy. Dịch thể tuôn chảy xuống đùi anh cũng bị anh dùng vạt áo của cô lau sạch.

"Thích lắm đúng không?" Anh bóp nhẹ cổ cô mà hỏi.

Lộ Nhu hiểu ý đồ của anh.

Người đàn ông này quá mạnh mẽ, quá dữ dội. Cô cố gắng nhịn không lên tiếng, không đầu hàng nhưng cơ thể lại mềm nhũn, liên tục bị anh nâng dậy.

Đừng…

Anh cắn lên ngực cô rồi mυ"ŧ mạnh vài cái. Đôi mắt cô đỏ hoe, bỗng chốc nhạy cảm đến mức muốn khóc.

Lộ Nhu không theo kịp thể lực và sức bền của anh. Cô bảo anh chậm lại, cô không muốn chết quá nhanh nhưng cô chỉ cắn môi cố gắng chịu đựng sự xâm chiếm của anh, không muốn để anh trả thù thành công thì tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ cứ liên tục bị anh chặn lại trong khoang mũi.

Giang Mạn lại một lần nữa vớt lấy cơ thể yếu ớt của cô vào lòng.

Anh chống đỡ nhưng không đi vào, để mặc cho người phụ nữ này chịu đựng cơn đói khát đau đớn.

“Ngoan nào, cầu xin anh đi.”

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào tai cô cùng với giọng nói vừa dịu dàng như nước vừa bá đạo như cơn sóng cuồn cuộn.

Thời đại học Giang Mạn rất thích thuần ngựa nên rảnh rỗi là đến trường đua chọn một con ngựa tính tình hung dữ nhất, đầu tiên anh sẽ bỏ đói bỏ khát nó, đợi đến khi nó suy yếu đến mức nhạy cảm hỗn loạn rồi mới nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lạnh lùng siết chặt dây cương. Vì vậy những con ngựa này được thuần rất giỏi chạy và cũng rất trung thành. Ngón tay trắng trẻo của anh mân mê hoa huyệt của cô, nói một cách lãng mạn: “Ngoan nào, cầu xin anh đi.”

Ưm. Không…

Không cái gì?

Không muốn.

Không muốn sao? Anh cọ xát giữa hai mép âm vật, mập mờ mà mạnh mẽ lướt qua nó rồi chạm đến cửa huyệt, vừa hơi căng rộng một chút lại nhanh chóng rút ra cố tình không cho cô được thỏa mãn. Cọ xát rồi lại áp sát, giọng nói đặc trưng của anh nhẹ nhàng dụ dỗ: Không muốn sao? Hửm? Em có muốn anh vào không?

Cầu xin…

Cô lập tức nuốt ngược lời cầu xin vào trong, chỉ dùng đôi mắt van lơn nhìn anh.

Cô đè anh xuống sàn nhà, mặc cho cơ thể mình cọ xát vặn vẹo.

"Anh thương tôi đi." Cô vừa nói vừa cắn vào cổ anh.

Giọng nói người phụ nữ thật mềm mại đáng thương.

Anh cũng mềm lòng đi đôi chút nhưng chỉ muốn từ từ thương yêu cô thật tốt, anh  muốn siết chặt eo cô, thương yêu cô ngàn vạn lần. Yêu đến khi cô tủi thân kêu lên, nước mắt ướt đẫm, khi ấy anh sẽ lại càng thương yêu cô mạnh bạo hơn.

Anh hôn lên cô chấp nhận lời cầu xin.

©ôи th!t ngang ngược trực tiếp đâm vào, phá vỡ mọi chướng ngại để rồi chạm đến tận cùng, sau đó là một trận va chạm mạnh mẽ và hoang dại.

Ngón tay cô luồn vào mái tóc ướt đẫm của anh, thân trên rung lên cùng với vẻ mặt hạnh phúc đến đau đớn, mặc cho anh bú mυ"ŧ như một đứa trẻ, đầu ngực của cô bị mυ"ŧ đến đỏ ửng mà đau nhói. Nhìn dáng vẻ của anh lúc này, đây là Giang Mạn sau bao ngày chia ly sao?

kɧoáı ©ảʍ mờ mịt như nước cứ tan rồi lại hợp, rút rồi lại dâng.

Trên sàn nhà lạnh lẽo, Lộ Nhu bị người đàn ông dịu dàng kia đối xử thật mạnh bạo, giọng nói của cô tràn đầy khao khát thể xác.

Dường như Giang Mạn rất thích tư thế từ phía sau, tư thế này càng sâu thì càng xấu hổ.

Hai chân kẹp chặt, cô không dám nhìn nước bắn ra trên sàn nhà. Vài lần bị xuyên thấu khiến cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đầu óc trống rỗng, đến tận bây giờ hoa huyệt vẫn đang co thắt dữ dội, tiếng rêи ɾỉ cũng từ nhỏ dần thành tiếng khóc yếu ớt, cổ họng dần mất tiếng, bị anh làm đến mức có lúc hai tai ù đi, hồn phách cũng bay mất. Đến khi lấy lại bình tĩnh sau một khoảng thời gian dài, cô nghe anh nói gì đó về Khương Nhân Hải nhưng không nghe rõ.

Cô bị anh làm đến mức thốt ra sự thật bằng một giọng khàn đặc: “Tôi đã không còn quan hệ gì với Khương Nhân Hải từ lâu rồi.”

Đột nhiên mông cô bị đánh một cái, anh càng di chuyển mạnh hơn và dữ dội hơn nữa.

Anh đánh tôi làm gì? Cô thắc mắc.

Cuộc ái ân này lúc êm đềm dịu dàng, lúc gào thét cuộn trào hệt như dòng nước. Cô như bị tê liệt tứ chi, bị anh chiếm đoạt quá mức, chân tay bị anh sắp xếp tùy tiện thành hình dạng mà anh muốn.

Thỉnh thoảng nghe thấy một câu nói rằng lại phải lau sàn, trong đầu cô chỉ như một tiếng vọng hư vô. Cô nghĩ một cách ngớ ngẩn rằng dường như mình thật sự bị Giang Mạn làm hỏng rồi.

"Giang Mạn, chúng ta làm lành đi." Cô cắn vành tai anh rồi cố gắng lên tiếng.

“Ừ.”

Anh ôm chặt cô rồi im lặng một lúc, sau đó lại nói: “Sau này đừng dễ dàng nói chia tay nữa.”

Đống quần áo đã rối tung thành một mớ, ai cũng không thể rời xa ai. Cơn gió ấm thổi qua làn da ẩm ướt khiến người ta hơi ngứa ngáy.

Trước đây khi chưa trưởng thành, cái gì cũng dám nói mà không nghĩ đến hậu quả. Vì vậy nên số lần hối hận mới nhiều đến thế.

Cô nghĩ sau này mình sẽ không còn nông nổi như trước nữa.

Chia tay chính là không bao giờ quay đầu lại.

Cô không còn nhớ rõ Giang Mạn đã xuất tinh bao nhiêu lần nữa. Lần cuối cùng anh bắn ra, cô cảm nhận được hàng ngàn kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể và cả trong hơi thở của chính mình, toàn bộ không gian xoay tròn rồi dần chìm xuống trong đôi đồng tử đen láy.

Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt Giang Mạn như một khúc gỗ.

Vẻ mặt của anh say đắm và rạng rỡ. Khoảnh khắc ấy, cô tưởng Giang Mạn đã yêu cô rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc