Văn phòng mới, hương thơm nhàn nhạt còn vương lại trong không khí.
Ngoài cửa sổ là ánh sáng mỏng manh phủ lên thành phố một lớp mờ ảo.
Một ly cà phê hòa tan thêm hai quả táo đỏ. Lộ Nhu nâng chiếc cốc sứ, tự thưởng cho bản thân sau những ngày cật lực làm việc bên khung cửa sổ sát đất.
“Sếp Lộ, tài liệu chị cần đây ạ.” Tiếng gõ cửa vang lên hai lần.
“Đặt lên bàn đi, cảm ơn.”
Nửa năm trước cô đầu tư vào một công ty nhỏ khoảng 50 nhân viên chuyên về hoạch định thương hiệu. Người đại diện pháp lý chính là bạn học cấp hai của cô. Họ từng hứa hẹn cùng nhau trở thành ông chủ, giờ xem như đã thực hiện được giấc mơ rồi.
Ngày đầu tiên đi làm, cô muốn nắm bắt toàn diện tình hình công ty để tiến hành điều chỉnh.
Trợ lý mang tới tài liệu kinh doanh liên quan của vài tháng gần đây. Trước khi rời đi, cô ấy nhìn vị sếp nữ đang chăm chú làm việc rồi không khỏi thầm nghĩ: Đẹp quá đi mất.
Gương mặt cúi xuống của Lộ Nhu mang một vẻ đẹp mê hoặc đến khó tả. Căn phòng sáng sủa cũng nhờ cô mà trở nên đơn giản và mộc mạc hơn. Đường nét xương của cô rất hoàn mỹ, góc nghiêng sắc nét, vừa có học thức, vừa có gu thẩm mỹ cùng ánh mắt như chứa đựng sự kiêu ngạo. Cô toát lên vẻ cao quý mà những người đàn ông tầm thường khó lòng tiếp cận.
Trợ lý không thể tưởng tượng được kiểu người nào mới có thể lọt vào mắt xanh của cô.
Sau khi xem xong phần lớn tài liệu, thời gian cũng trôi dần. Lộ Nhu cảm thấy mắt hơi khô, cô bước đến bên cửa sổ để nghỉ ngơi, phóng tầm mắt ra xa.
Từng con phố ở Bắc Thành, từng biển báo mờ nhòe như những dòng chữ đầu tiên viết bằng tay sau thời gian dài sử dụng bàn phím, cứng nhắc nhưng đầy mới mẻ.
Năm đó, trước khi ra nước ngoài, ba cô nói sẽ có bạn bè giúp đỡ.
Ông vỗ vai cô, nói với giọng điệu của một người ba nhân từ: “Con gái không cần quá mạnh mẽ, hãy cứ để người khác chăm sóc, xem những thứ vui vẻ là đủ. Bên đó ba đã sắp xếp công việc nhàn nhã cho con rồi.”
Cô từ chối. Cô có thể làm mọi cách để người khác phụ thuộc vào mình nhưng tuyệt đối không cho phép bản thân phụ thuộc vào ai. Giống như “kẻ buôn ma túy sẽ không bao giờ dùng ma túy”, cô cũng không muốn bị định nghĩa bởi bất kỳ khuôn mẫu nào dành cho phái nữ.
Lộ Nhu đã quen làm người đứng đầu. Phương pháp học tập của cô luôn hiệu quả và chính xác. Sáu giờ sáng dậy học thuộc, làm thêm, sáng tạo sản phẩm và thiết kế bản vẽ. Cô biết cách phân tích và tổng hợp. Những sản phẩm được cô đăng tải luôn thu hút hàng ngàn lượt yêu thích. Ban đêm cô bật đèn học ngoại ngữ và ôn luyện chứng chỉ. Cô rất giỏi thi cử. Sau khi lấy được chứng chỉ thiết kế nghệ thuật kỹ thuật số cao cấp của ACAA thì ngoại ngữ của cô cũng đạt đến mức lưu loát. Với những kỹ năng này, cô trực tiếp ứng tuyển vào các công ty nằm trong top 500 thế giới.
Bằng tốt nghiệp thể hiện kiến thức chuyên môn, sơ yếu lý lịch phản ánh hiểu biết ngành nghề, chứng chỉ nghề kiểm tra kỹ năng thực tế và sản phẩm là minh chứng cho sức sáng tạo cùng với cách cô biểu hiện trong buổi phỏng vấn thể hiện khả năng giao tiếp và tố chất tổng hợp. Với tất cả những điều đó thì dù kinh nghiệm chưa nhiều nhưng sản phẩm xuất sắc đã giúp cô trở thành một nhân tố tiềm năng và được công nhận.
Cuộc sống ở nước ngoài như một làn khói mỏng dần dần trôi xa khi cô khép mắt lại, để ký ức tan biến từ đầu bên kia.
Cô trở về nước vì kết hôn, vì khởi nghiệp và vì không thể quen với đồ ăn ở đó.
Vết sẹo trên tay cô giờ cũng chẳng còn đáng sợ.
Từ Lâm vẫn chưa có con với Lộ Cương.
Đàn ông có thiên mệnh cao cả là truyền thừa dòng dõi, nghe nói họ chuẩn bị làm thụ tinh nhân tạo. Lộ Nhu thở hắt một hơi dài rồi bỗng nhiên thấy phiền muộn.
Không rõ phiền vì điều gì nhưng cô không muốn tiếp quản sản nghiệp gia đình.
Cô rất khâm phục thủ đoạn của ba mình. Từ một cửa hàng tạp hóa nhỏ rộng chưa tới mười mét vuông đến vị thế ông trùm ngành bán lẻ trong nước, Lộ Cương chỉ mất khoảng mười năm. Sự phát triển của nhà họ Lộ diễn ra trong thầm lặng nhưng mỗi quyết định của ba cô đều gần như hoàn hảo khiến người khác phải kinh ngạc.
Ở một mình luôn khiến người ta phải suy nghĩ. Trước khi cô kịp nhận ra thì đã là buổi trưa.
Lộ Nhu đứng trên tầng mười, cúi đầu nhìn xuống đô thị phồn hoa bên dưới. Những đường dây điện chằng chịt mà không rối loạn cùng dòng người hòa với xe cộ tấp nập trên những con đường đông đúc, tất cả như chứng minh sự thịnh vượng đã bén rễ và sinh sôi ở nơi này. Mối quan hệ cạnh tranh giữa con người với nhau không ngừng hiện hữu.
Ngay cả trong giờ ăn trưa vẫn thấy những bóng dáng tay xách cặp táp vội vã bận rộn, gia tăng tốc độ. Ở đây, thời gian dường như chẳng đủ dùng.
Cô hơi nghiêng mặt nhìn thấy Trầm Bội đang khom lưng dọn rác qua lớp kính trong suốt của văn phòng.
Trầm Bội là một người phụ nữ dịu dàng đảm đang, dáng người đầy đặn và nét mặt thanh tú, cô ấy mang một nét duyên dáng mềm mại làm lu mờ những dấu vết mà tuổi tác để lại. Chẳng ngạc nhiên khi lần đầu gặp Trầm Bội, Lộ Nhu đã bất giác dấy lên chút ghen tị mà chỉ phụ nữ mới hiểu.
Trầm Bội từ Sơn Cam lên thành phố, cô ấy vượt nghìn dặm xa xôi vì ai chứ? Lộ Nhu khẽ cười nhạt.
Cô mở cửa sổ, tiếng xe cộ vội vã ùa vào. Chỉ toàn tiếng xe cộ, xe cộ và xe cộ.
Lộ Nhu cảm thấy hơi trống rỗng như thể có thứ gì đó vừa bị rút cạn trong lòng.
Sự xuất hiện của Trầm Bội khiến thời gian quanh cô như chậm lại. Một góc ký ức lặng lẽ kêu gọi trong đầu cô, đâu đó vang vọng tiếng gà gáy chó sủa và âm thanh côn trùng rả rích, thứ âm thanh ấy tuy xa xăm nhưng quen thuộc.
Hình ảnh Sơn Cam dần hiện ra trước mắt cô, một nơi yên bình và thư thái.
Đó là một ngôi làng nhỏ kiểu cổ ở miền Nam, thư thái đến mức lãng mạn.
Họ xuống xe dưới chân núi Sơn Cam. Ánh mặt trời dịu dàng ôm lấy họ, cỏ dại lay động theo từng cơn gió nhẹ.
Cuối cùng Giang Mạn cũng bỏ tay khỏi mũi, Lộ Nhu khẽ vuốt thẳng hàng lông mày đang nhăn nhó vì khó chịu của anh.
Đứng trên con đường mòn nơi núi non, cả hai đồng thanh hỏi: “Đây là nơi quái nào vậy?” rồi lại đồng thanh trả lời: “Là em/chúng ta muốn lên đây mà.”
Họ thuê một căn nhà bé xíu ở thị trấn nhỏ với giá hai trăm tệ mỗi tháng, trước cửa nhà có một cây cổ thụ lớn.
Gió cũng chậm rãi, những tán lá rung rinh trên cành, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá. Căn nhà cổ như được phủ kín bởi bóng mát của những bụi tre. Lộ Nhu nhìn thấy con đường đất lầy lội, những bờ ruộng lạnh lẽo, vài con ngỗng thong thả dạo bước và cả những ngọn đồi mờ ảo ở phía chân trời.
Cô hắt hơi nhẹ, không khí ở đây hơi lạnh.
Tiền họ mang theo vốn dĩ dư dả nhưng trên đường đi Giang Mạn đã tiêu hết mười sáu ngàn chỉ để mua một viên đá.
Anh nghe người bán hàng thổi phồng rằng đó là thiên thạch trăm năm có một mà mặt mày đã rạng rỡ sung sướиɠ như đứa trẻ con.
Lộ Nhu tức đến nỗi muốn nhảy dựng: “Anh mua nó làm gì?”
“Có giá trị sưu tầm chứ sao!”
Cô trừng mắt nhìn anh.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của Giang Mạn, Lộ Nhu bỗng thấy anh thật đáng yêu. Cô bảo rằng viên đá đó là hàng nhân tạo nhưng anh không tin. Rồi khi đi tới bờ sông không xa, anh phát hiện thêm một viên y hệt, đến cả nhân tạo cũng không phải.
Tối đó cô giao toàn bộ tiền lại cho Giang Mạn, anh nhìn cô với vẻ khó tin.
Đột nhiên anh tỏ ra không vui và hỏi cô có làm điều gì cần phải hối lỗi không.
Cô nghiến răng rồi cắn mạnh vào cổ anh: “Từ giờ anh giữ tài chính trong nhà đi. Em tin anh.”
Thật ra cô chỉ muốn trị tật tiêu xài hoang phí của “cậu chủ” Giang nhưng cô biết rõ anh thuộc kiểu mềm nắn rắn buông. Nếu nói thẳng ra thì anh có khi còn phản ứng ngược nên mới quyết định dùng cách này.
Giang Mạn cảm động rồi nghiêm túc thề thốt: “Anh sẽ không tiêu bậy nữa.”
Đêm đầu tiên, Giang Mạn không đồng ý ngủ chung giường. Lộ Nhu giả vờ gật đầu đồng ý nhưng nửa đêm lại lẻn vào chăn của anh và ôm chặt không buông. Cô nhẹ giọng nũng nịu: “Anh nỡ lòng sao? Giang Mạn, anh Mạn à, tay em lạnh quá.”
Giọng nói mềm mại cùng cơ thể nhỏ nhắn áp sát khiến Giang Mạn không còn đường chống cự. Anh vừa xấu hổ vừa bực bội, đành dang tay ôm cô vào lòng rồi làu bàu: “Chỉ lần này thôi đấy!”
Đây chính là cậu ấm Giang luôn đối đầu với những ham muốn tầm thường nhưng mãi mãi gục ngã trước cạm bẫy mang tên cô.
Việc ôm anh ngủ đã trở thành sở thích của cô. Mỗi lần anh ngủ say, cô lại lén luồn tay vào áo anh, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng phẳng lì. Da anh trắng mịn mượt mà đến mức khiến cô không khỏi thầm cảm thán: đàn ông cũng biết chăm sóc bản thân tốt đến vậy giống hệt như củ năng vừa bóc vỏ. Từ bụng lên ngực, từ từng ngón tay tới tận đùi, sự ấm áp của anh khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Anh mệt.” Anh tỉnh giấc và giữ chặt tay cô lại.
Cô cố tình chọc ghẹo: “Giang Mạn, có phải anh không được không?” Vừa nói, cô vừa tinh nghịch nở nụ cười kéo áo anh lên rồi nhắm mắt sẵn sàng chờ anh chứng minh khả năng đàn ông của mình một cách áp đảo.
Giang Mạn ngái ngủ đáp: “Ừ, anh thật sự không được.”
Nói xong anh lại ngủ tiếp.
Lộ Nhu: “…”
Không hổ danh là người đàn ông cô theo đuổi.
Cuộc sống bình yên chưa kịp định hình rõ nét thì một chuyện xảy ra đã phá tan sự tĩnh lặng ấy.
Vào ngày thứ ba ở Sơn Cam, khi mở cửa, Lộ Nhu vừa vươn vai vừa cúi đầu xuống, và lập tức nhìn thấy một đứa bé được bọc trong lớp vải nằm trước cửa.
Đứa trẻ vẫn ngủ say trong sọt, là một đứa con trai. Hai tay nó nhỏ xíu co quắp lại. Cả hai người họ đứng nhìn nhau bằng ánh mắt đầy bối rối.
Họ vốn dĩ ôm ý định sống lang bạt không gánh nặng, nay đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ khiến cả hai đều khó lòng chấp nhận. Đi hỏi khắp nhà dân xung quanh mà ai cũng lắc đầu bảo không phải. Họ cắn răng suy nghĩ, Lộ Nhu quyết định giữ đứa trẻ lại nhưng Giang Mạn không đồng ý, anh cho rằng việc tài trợ tiền học và trực tiếp nuôi một đứa trẻ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ban đầu cô bế đứa bé đến nhà hàng ở trấn nhỏ, tính nhân lúc không ai để ý sẽ để lại đó. Nhưng đi được vài bước lòng cô bỗng dấy lên cảm giác bất an.
Giang Mạn nhìn cô trở về đúng như lúc rời đi bèn thở dài nói: “Thôi được.”
Lộ Nhu đi chợ mua đồ cho trẻ con, để Giang Mạn ở nhà trông thằng bé, anh nhíu mày khó chịu. Cuối cùng họ quyết định chơi kéo búa bao, cô thắng và vui vẻ nhảy chân sáo ra chợ.
Sữa bột, quần áo, tã giấy, tạm thời cô chỉ nghĩ được những thứ đó. Cô vừa lắc đầu ngán ngẩm vừa thấy chuyện này thật buồn cười.
Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng Giang Mạn luống cuống gọi: “Lộ Nhu!”
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cô bật cười: Đứa trẻ đang gặm cắn qua lớp áo, không chịu buông ngực phải của Giang Mạn. Đứa bé vừa khóc vừa vùng vẫy và cố gắng bú sữa. Giang Mạn luống cuống, đẩy ra thì đứa bé khóc lớn hơn mà không đẩy thì ngực đau, đầu cũng đau.
Khi Lộ Nhu pha sữa xong, anh nhanh chóng giữ khoảng cách với đứa bé như tránh tà.
Giang Mạn bực bội: “Mai anh sẽ vứt nó vào mương.”
Có lần anh đã thật sự làm vậy. Đứa trẻ tè lên người anh, lúc đó Lộ Nhu vừa phơi xong quần áo, định vào ôm đứa bé cho bú nhưng tìm khắp từ trong nhà ra ngoài sân đều không thấy, cô lo lắng đến mức mồ hôi đổ đầy trán.
Đứa trẻ đã biến mất.
Cô hỏi Giang Mạn, anh tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào cô.
Cuối cùng họ tìm thấy đứa bé ở một con mương cạn nước. Cô ôm chặt đứa bé mười cân vào lòng, tham lam ngửi mùi hương nhỏ bé ấy rồi quay lại với đôi mắt đỏ hoe và đánh anh một trận. Cô phạt anh tối nay phải để cô “bú sữa”, không được kêu đau.
Họ đã vô thức nuôi dưỡng đứa bé ấy hơn một năm, cùng trải qua bốn mùa thay đổi. Họ từng cùng nhau chăm sóc một sinh mệnh bé bỏng, chia sẻ niềm vui, gánh vác những khó khăn và đồng hành trên con đường đầy hy vọng cho tương lai.
Ngày đó mệt thì mệt nhưng họ chưa bao giờ cảm thấy khổ.
Đứa trẻ lần đầu gọi Giang Mạn là “mẹ”, khuôn mặt anh lập tức tối sầm lại. Cô không nhịn được cười khúc khích rồi trách anh: “Ai bảo anh không dạy nó gọi ba trước.”
Rồi vào một ngày tuyết trắng, một người phụ nữ tháo mũ len đứng trong gió lạnh, gõ cửa nhà họ và khẳng định đứa bé là con của cô ấy.
Giang Mạn trả lại đứa trẻ không chút do dự còn nước mắt Lộ Nhu lặng lẽ rơi trong bóng tối.
Cũng từ đây, Trầm Bội bước vào cuộc sống của họ.
Lộ Nhu vẫn nhớ như in ngày hôm đó, cô tỉnh dậy giữa giấc mơ và phát hiện Giang Mạn không ở bên mình. Cô mở cửa, nhìn thấy anh trở về từ nhà Trầm Bội giữa đêm khuya nhưng cố tỏ ra như chẳng có chuyện gì.
Ban ngày, cô nửa đùa nửa thật hỏi: “Anh sẽ không có gì với cô ấy đấy chứ?”
Giang Mạn im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Em tin anh hay tin cảm giác của em?”
Cô ngừng lại một chút rồi đáp: “Dĩ nhiên là em tin anh.”
Thật ra sự ra đi của cô không hoàn toàn vì Trầm Bội, chỉ là ký ức về ngày đó quá mơ hồ, chỉ có thể nhớ lại thoáng qua mà thôi.
Cô chỉ nhớ rằng khi rời đi cô đã rất mệt mỏi. Mỗi lần nói chuyện với anh, từng lỗ chân lông trên người cô đều gào thét vì mệt.
Thời gian dường như trôi nhanh trở lại, trước mắt cô giờ đây là Bắc Thành hào nhoáng, nơi những tòa cao ốc chọc trời nối tiếp nhau.
Có lẽ tội lỗi của cô là đã kéo anh từ chốn thần tiên xuống mặt đất, và vì thế nên trời cao đã quyết định trừng phạt cô.
Tối hôm qua cô biết Giang Mạn muốn quay lại, có lẽ bởi anh không thể tìm được người phụ nữ nào khác yêu anh đến tận tâm can như cô. Một người sẵn sàng từ bỏ mọi thứ chỉ để gắn bó với anh và xem anh là cả thế giới. Rời xa cô là một điều thật đáng tiếc.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được mình quan trọng với anh đến thế, như thể anh không thể sống nổi nếu không có cô.
Thế nhưng trong lòng cô lại rất bình thản.
Từ việc từng khát khao sống chết vì anh thì giờ đây cô không còn cảm giác gì nữa, thậm chí còn thấy chẳng quan trọng. Thỉnh thoảng khi nhìn anh, cô lại thấy giống như nhìn một bát cơm thiu để qua đêm. Ai ngờ sẽ có ngày người không thèm để mắt đến anh lại chính là cô.
Sau bữa trưa qua loa, buổi chiều, cô tiếp tục xem tài liệu khách hàng. Vừa nhấp một ngụm cà phê, cô nghe tiếng trợ lý gõ cửa báo rằng giám đốc muốn cô tham gia một buổi gặp mặt vào chiều nay.
“Mấy giờ?”
“Sáu giờ.”
“Khách hàng là ai?”