Mặt trời từ từ lặn phía tây. Đêm đó Lộ Nhu không thể chợp mắt.
Cô dùng hai ngón tay hình dung độ dài đầy cuốn hút của nó.
Anh cúi đầu ngay trước mặt cô và nói chuyện với vẻ thật dịu dàng.
Ánh sáng xuyên qua, hàng mi dày của anh khẽ rung lên nhè nhẹ, từng sợi mi mờ ảo hiện lên rõ nét. Dưới đôi mí mắt mỏng có một vẻ u tối nhẹ nhàng không ngừng trôi nổi.
Hốc mắt sâu cùng với xương mày tinh tế.
Anh ngước mắt lên và mỉm cười nhẹ nhàng.
Giọng nói vang lên điềm tĩnh như người khác nhưng vẫn có điểm khác biệt, phơi bày một thoáng kiêu hãnh dịu dàng trong vẻ thanh nhã vốn có.
Giang Mạn. Giang Mạn.
Lạ lùng thay, trong khoảnh khắc ấy, cả sự tồn tại và từng chi tiết của người này cuốn lấy cô theo cái cách khó tự chủ. Những điều này không hề hợp lý chút nào, cứ thế như dòng nước len lỏi vào từng khe hở trong lòng cô.
Cô không thể giải thích: Sự mê đắm này đến từ bản chất vốn có hay là từ những gì mới phát sinh?
Đêm đó, cửa sổ không đóng, rèm không kéo, hình bóng trên tường lay động theo gió.
Con người, ai tôn thờ, ai khuất phục, ai chịu nhường nhịn rồi sẽ tự chuốc lấy rắc rối. Cô hiểu rõ lý lẽ này nhưng lại nhận ra mình cũng chỉ là con người.
Đó là do cô tự chuốc lấy.
/
Mối tình phức tạp rối rắm với Giang Mạn cứ bắt đầu một cách mơ hồ như thế.
Câu lạc bộ cầu lông đã đủ thành viên trước giữa kỳ. Chỉ có thứ năm là ngày sinh hoạt, các thành viên phải tham gia phân nhóm đánh giá điểm rồi xếp hạng theo điểm số và tiến hành tuyển chọn vào cuối năm học.
Thứ năm, cô và Bạch Giang xuống ký túc xá, Giang Mạn đợi ở cổng.
Anh mang theo hai chai nước như thường lệ.
Cô nhận lấy và nói cảm ơn còn Bạch Giang phất tay từ chối.
Mọi người lén lút bàn tán về anh. Khi anh chàng nổi bật này vào sân thì đánh bóng dứt khoát, động tác linh hoạt, cơ thể, da thịt, xương cốt đẹp tựa một con báo đang săn mồi. Họ chỉ vào bóng lưng của anh mà thì thầm, kinh ngạc vì vẻ ngoài xuất chúng của anh rồi lại cảm thán trước sự khó tính của anh.
Vợt, bóng mới đều phải tự mang theo, giờ giấc tuân thủ nghiêm ngặt đến từng nửa giờ, tránh xa đám đông, tuyệt đối không chạm vào người khác, cũng không để người khác chạm vào anh chút nào. Anh không lấy lòng ai, đôi khi không có biểu cảm gì, đôi khi lại mỉm cười nhẹ nhàng trong vẻ nho nhã lại toát ra sự xa cách.
Anh xỏ từng ngón tay thanh thoát nhẹ nhàng vào đôi găng tay trắng. Những ngón tay dài đẹp như vậy và cả những đầu ngón tay khiến cô khô khát bồn chồn.
Không ngạc nhiên gì khi bàn tay chính là “vũ khí” thứ hai của Giang Mạn.
Mọi người nhìn vào Lộ Nhu, thấy cô âm thầm lén liếc nhìn anh.
Có những hôm thứ sáu tình cờ gặp gỡ trên đường về nhà, cô sẽ đi men theo cái bóng của anh một cách không tự nhiên.
Rồi cô sẽ gom chút can đảm để nói: “Hôm nay… Có ăn ngon không?”
Anh nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Cũng được.”
Ừm.
Cô đi chậm lại cho đến khi Giang Mạn đã đi xa, Lộ Nhu dừng lại nhìn theo bóng lưng và ánh hoàng hôn rọi lên đầu anh.
Cô tự hỏi tại sao một người có thể vừa hưng phấn vừa lo sợ, vừa mạnh mẽ lại vừa mong manh như thế. Cô muốn nói tất cả nhưng lại cảm thấy nói gì cũng vô ích.
Tiến lại gần hơn? Hay đứng xa một chút? Nói chuyện về âm nhạc? Đàn tranh? Sách vở? Trường học? Hay là đừng mở lời.
Dưới ánh mặt trời, bụi cát bị khuấy động dưới chân cô, mọi giác quan của cô nhạy cảm đến mức tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết dừng chân tại chỗ.
/
“Chị biết chơi đàn tranh à?”
Bạch Giang đã đóng gói xong, đang dựa vào tường: “Trước đây cũng biết.”
Lộ Nhu: “Sao chị lại định bán nó đi?”
Cô ta cầm chiếc khăn ẩm lau vết bụi nhỏ bám trên túi đựng: “Đã không động đến từ đầu học kỳ tới giờ rồi, chị nghĩ chắc sau này cũng chẳng chơi nữa đâu.”
Bạch Giang quay người nhìn cô gái như không xương nằm trên ghế phòng ký túc xá.
Cằm của cô áp sát mép bàn, lông mày nhíu lại, lưng cong lên, ngón tay không ngừng nhấn nút quay lại rồi tiếp tục.
Bạch Giang: “Em xem gì đấy?”
Cô nhanh chóng úp điện thoại xuống rồi khẽ vén tóc quanh tai: “Giải trí thôi.”
Người khuân vác thuê đã lên lầu, Bạch Giang gọi: “Chị xuống dưới đây.”
“Ừ.”
Tiếng bước chân của Bạch Giang biến mất. Cô nhấc điện thoại lên rồi mở khóa, xem lại một vài những tin nhắn lác đác, tất cả đều xoay quanh ngày thứ năm. Những chia sẻ và chuyện vui của cô như chìm xuống đáy biển.
Dường như anh thật sự chỉ thích cầu lông, chỉ vậy thôi.
Tin nhắn phản hồi của anh hoặc là ngắn gọn, hoặc dài lê thê đến mức cô gần như quên mất, lại vừa đau đáu nhớ lại. Cô sốt ruột không thôi, dù biết tính anh nghiêm túc và cần mẫn, biết anh quý trọng từng phút giây nhưng chẳng lẽ anh không thể dành một chút thời gian cho cô sao?
Cô gái vùi đầu vào cánh tay và chậm rãi nhắm mắt.
Anh kéo tôi lại, giữ chặt lấy rồi lạnh lùng bỏ mặc, lúc để ý lúc không. Sao anh có thể thản nhiên muốn quen biết tôi như thế?! Tại sao lại là tôi? Rốt cuộc tôi là gì với anh?
Có lúc xuất hiện, có lúc biến mất. Cứ treo tôi lên để tôi mãi dò đoán, khiến tôi sa vào sự mơ hồ để rồi lãng phí bao thời gian.
Thật là dày vò, anh tệ bạc một cách thật quá nhẹ nhàng.
Anh đang muốn nắm giữ tôi rồi lại thả sao?
Thật sự còn tệ hơn cả cái nốt ruồi kia nữa!
Hơi nước bốc lên từ miệng cốc, Lộ Nhu uống không trôi một ngụm nước nào. Nhìn vào cái avatar bất động, lòng cô lại bực bội. Mối quan hệ giữa họ gần gũi hơn người xa lạ chút ít nhưng chỉ là sự quen thuộc mập mờ với những tình huống bối rối vô tận.
Cô không thể đoán được suy nghĩ của anh: Đùa cợt cô? Hay có cảm tình với cô? Cô hoàn toàn không biết.
Kế hoạch đi bể bơi trước đó cũng không thành.
Bạch Giang từ chối vì bận, còn anh thì đột ngột bảo phải tham gia thi đấu.
Buổi tối, cô và Bạch Giang ăn cơm ở căng tin. Khoai tây, thịt bò là món yêu thích của cô, còn Bạch Giang gọi một bát cơm.
Cô nhắc đến việc muốn đi bơi vào tháng sáu này.
Bạch Giang: “Được thôi.”
Lộ Nhu: “Gọi cả Giang Mạn nhé.”
Bạch Giang lặng lẽ nhìn cô, cô nhìn lại, thấy Bạch Giang nhẹ nhàng đặt đũa lên miệng bát.
Lộ Nhu cúi đầu, lặng lẽ chọc vào bát cơm: “Tại sao chị lại không thích anh ấy?”
Rồi cô đột nhiên ngẩng lên chăm chú nhìn Bạch Giang. Cô nhận ra cô vẫn không thể dùng trực giác để nhìn thấu được cô nàng Bạch Giang này.
Bạch Giang nói một cách chân thực và tự nhiên: “Chị không muốn dính dáng đến kiểu người như anh ấy.”
“Tại sao?”
Giang Mạn rất kỳ quái, anh sạch sẽ đến mức gần như bệnh lý. Anh cực kỳ kỷ luật và giữ khoảng cách. Trong phòng học công cộng, thậm chí anh còn có một chỗ ngồi chỉ riêng mình dùng, điều này chẳng phải là lố bịch sao? Anh tuyệt đối không tiếp xúc với người khác nên không bao giờ đi xe buýt, khi đến nơi công cộng lúc nào cũng đeo găng tay. Thật sự có những người như thế trên đời, sống theo trung tâm của mình, sống theo cách mà người thường không thể nào hiểu nổi.
Em thấy anh ấy lịch sự, gần gũi sao?
Thực tế là anh ấy chẳng coi ai ra gì cả.
“Nếu em muốn gần gũi với anh ấy.”
Bạch Giang đột nhiên cầm lấy một chiếc đũa chọc vào trán cô, ánh mắt lạnh lùng, sự khinh bỉ dưới vẻ nhã nhặn như thể từng cái liếc nhìn đều là một ân huệ dành cho cô.
“Anh ấy sẽ dùng đũa đẩy em ra rồi nhìn em như thế này, sau đó hỏi.”
Em có thật sự dám không?
Bạch Giang thu tay lại, chậm rãi nở một nụ cười: “Kiêu ngạo lắm đúng không?”
Sự thiên vị của con người luôn khó mà giải thích.
Khi thích thì là chân thành, khi không thích thì là trẻ con. Khi thích thì là nam tính, khi không thích thì là thô lỗ. Khi thích thì là cá tính, khi không thích thì là thói xấu. Khi thích thì là đáng yêu, khi không thích thì là kiểu cách.
Vì thế giờ đây, mọi cán cân của cô đều nghiêng về phía anh: Kiêu ngạo thì sao chứ? Ít ra còn hơn là hư danh. Hơn nữa, chẳng phải kiêu ngạo là đánh giá cao bản thân sao? Còn tự ti thì ngay cả chính bản thân mình cũng không coi trọng.
Lộ Nhu lặng lẽ suy nghĩ, lặng lẽ lắng nghe.
Bạch Giang: “Chạm vào da người khác sẽ làm anh ấy cảm thấy khó chịu. Ngoài ra, anh ấy thích cảm giác “kiểm soát” một cách tự chủ, dù là kiểm soát người khác hay chính bản thân. Với anh ấy, làm việc gì cũng phải là điều cần làm chứ không phải là điều muốn làm. Anh ấy thích đặt ra quy tắc, đặt ra kế hoạch, không thích sự buông thả. Kiềm chế du͙© vọиɠ mới giữ được thanh tịnh, anh ấy nghĩ rằng cái gọi là “tùy tâm sở dục” là thấp hèn thô tục, ngay cả giờ học sinh lý mà anh ấy cũng luôn xin nghỉ…”
Cô đột nhiên im bặt.
Lộ Nhu từ từ dùng đũa gẩy cơm: “Vậy là anh ấy không biết gì về giới tính sao?”
Bạch Giang giật mình: “Gì cơ?”
Lộ Nhu: “Anh ấy vẫn còn giữ nụ hôn đầu chứ?”
Bạch Giang chậm rãi cúi đầu, đáp lời một cách khó khăn: “Ừm…”
Đầu đũa bị cắn chặt trong miệng, Lộ Nhu nhìn lên trần nhà, lại hỏi: “Chị nghĩ… Nếu anh ấy tự sướиɠ thì liệu có đeo găng tay không nhỉ?”
“?”
Lộ Nhu ngoắc tay, Bạch Giang ghé sát tai. Cô khẽ thì thầm vào tai cô ta.
Mặt Bạch Giang đỏ bừng lùi lại, cầm chặt lấy đôi đũa, giọng trở nên mất tự nhiên: “Chị làm sao mà biết được. Lộ Nhu, em thật là…”
Lộ Nhu: “Có khi nào anh ấy “giải phóng” định kỳ không, kiểu đặt lịch trình hẳn hoi ấy.”
“Em đang nói cái gì đấy?!”
“Là chị nhắc đến chuyện đó trước mà.”
“Chị chỉ đang giải thích lý do tại sao anh ấy không thân mật với người khác thôi.”
“Ồ.”
Cô chỉ nhai cơm được hai lần chứ chẳng nuốt trôi, hoàn toàn bị một tưởng tượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho đầu óc vương vấn.
Lộ Nhu cắn đầu đũa, suy nghĩ ngày càng trôi xa: Nếu Giang Mạn có du͙© vọиɠ thì sẽ thế nào nhỉ?
Thần sở dĩ là thần bởi vì không thể ngã mà chỉ có thể rơi xuống. Khi rơi, thần sẽ mất phong thái, mất kiểm soát, mất cả vẻ cao quý. Khi thần hóa thành dã thú thì liệu có còn giữ được vẻ cao ngạo không?
Theo quy tắc, ban ngày không thể nằm lên giường, vậy chẳng phải chỉ có thể làm vào ban đêm sao?
Anh sẽ thể hiện biểu cảm quyến rũ khi lên đỉnh chứ? Lúc cao trào anh sẽ nói gì? Gọi tên cô? Hay chỉ là hơi thở khàn khàn? Đối mặt? Kề sát cổ cô? Hay thì thầm bên tai? Đôi tay đó, từng ngón tay từ từ rút khỏi chiếc găng tay trắng một cách tao nhã, nhẹ nhàng đặt lên mặt cô như vuốt ve một mảnh lụa, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua cổ cô rồi xuống xương đòn, xuống nữa, rồi xuống nữa…
Rồi cô sẽ chạm vào nơi khởi đầu của anh…
“Lộ Nhu?”
Hả?
Cô giật mình tỉnh lại.
Bạch Giang: “Em ăn xong chưa? Cứ ngồi thẫn thờ mãi thế.”
Cô rút đũa ra, nở một nụ cười ẩn ý: “No rồi, no rồi.”
Lộ Nhu cầm khay thức ăn đứng lên, lại mỉm cười với cô ta.
“Chị biết rõ Giang Mạn quá nhỉ.”
Bạch Giang đứng dậy đi đổ thức ăn thừa, lại cúi đầu xuống.
“… Trước đây chị là bạn cùng bàn của anh ấy.”