Tấm kính này luôn được chủ nhân của nó lau đến sáng bóng.
Nhìn qua lớp kính, Lộ Nhu bất giác ghi nhớ những quy tắc của anh: bảy giờ sáng ở ban công, đúng giờ một ly sữa; trước khi ra ngoài sẽ ăn một miếng táo nhỏ; giấc ngủ trưa cố định một tiếng; ba giờ chiều uống một ly cà phê; mười một giờ tắt đèn đại sảnh, sân vườn yên tĩnh.
Năm ngày đổi kiểu trang phục một lần, bữa trưa tuần trước và tuần sau cơ bản giống nhau, trước khi về nhà nhất định phải đi dạo một vòng quanh khu dân cư, ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác.
Lộ Nhu dần nhận ra Giang Mạn trọng quy tắc, không thích sự thay đổi.
Cô chậm rãi kéo rèm, căn phòng tối om hòa cùng bóng hình ảm đạm của cô, cơ thể như tan chảy trong căn phòng tối đen này.
Cô chợt nhận ra sự khác biệt giữa hai người họ: cô thích ngược dòng, lao vào những cơn sóng, càng mới càng phấn khích. Còn Giang Mạn thuận theo dòng chảy, tuân thủ quy tắc, càng cũ càng duy trì.
Nỗi đau của con người là thứ có thể quên, những lỗi lầm dù từng quan trọng đến đâu, qua vài năm vẫn sẽ lặp lại.
Không ngạc nhiên gì, sau này chính điều đó lại làm khổ cô, cũng sẽ hành hạ anh.
Năm đó Lộ Nhu mới mười tám, cái tuổi mê đắm sự mới mẻ.
Cô ghi nhớ thời khóa biểu của anh vào ghi chú trên điện thoại, đợi hồi lâu ở lối vào khu dân cư chỉ để nói một câu “trùng hợp ghê” rồi đi. Nhạc rock được thay bằng nhạc không lời, trên kệ sách có thêm một hai cuốn kiến thức về đàn tranh, trong ổ đĩa lưu ba bài hướng dẫn cơ bản về đàn tranh mới mua.
Móng tay không bao giờ sơn màu nữa, tóc ép thẳng, trang điểm trong trẻo, trang phục nền nã khiến cô soi gương thấy vừa lạ vừa hạnh phúc, nhiều lần phải nghiêng đầu cười nhẹ.
Đi cùng nhau sẽ không còn khác biệt quá phải không?
Cô cảm thấy mình có một thân xác khác, thân xác đó đang trong vòng tay anh. Giờ đây nó gặp được chủ nhân nên lập tức nhảy ra khỏi vòng tay anh, quay lại cơ thể cô. Thân xác mang hơi ấm và mùi hương của anh hóa thành nước, len lỏi vào mạch máu cô, cuồn cuộn chảy trong cơ thể.
Cô đã khác với chính mình của năm ngoái.
Cô luôn vô thức nghĩ về anh, mơ đến những giấc mơ lung tung. Đôi tay đó là nơi không nên chạm, không được phép sờ thì tất cả đều đã xảy ra trong mơ. Nốt ruồi kia bị đầu lưỡi cô liếʍ cả ngàn lần, ngàn lần rồi vẫn đỏ rực, vẫn đầy quyến rũ.
Thậm chí ở một số nơi, những cảnh tượng đáng xấu hổ và đầy quỵ lụy. Sáng hôm sau thức dậy, cô vùi đầu vào chăn rồi lặng lẽ hồi tưởng.
Rồi sau này cô âm thầm theo dõi anh, cố ý để anh bắt gặp.
Cứ thế, đi rồi đi, khi cô bất giác ngẩng đầu thì anh đã ở ngay trước mặt. Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười: “Trùng hợp ghê.” Rồi họ đi lướt qua nhau, cô bước nhanh hơn, khẽ hát, lờ đi trái tim đầy mâu thuẫn và bất an của mình.
R: Trùng hợp thật, vừa gặp lại anh ở cầu thang.
Một lúc lâu sau.
Nước: Ừ, trùng hợp thật.
Tất nhiên là họ đã kết thúc chủ đề, không muốn trò chuyện sâu thêm.
Cô nghiêng đầu tựa vào đầu gối, mở ảnh đại diện trong khung trò chuyện rồi lại trở về màn hình chính.
Lộ Nhu đặt điện thoại xuống.
Không gian của anh vẫn không mở ra cho cô, dù là trên mạng hay ngoài đời.
/
Cô lại cẩn thận lau kính lần nữa.
Hoàng hôn vừa đẹp, mây lửa cháy xa tít tắp. Ngửi thấy mùi nước giặt, cô trông thấy anh vội vàng bước ra khỏi sân rồi quay về, rồi lại đi, rồi lại quay lại.
Lộ Nhu bỏ khăn lau xuống, lao nhanh xuống cầu thang rồi dừng lại ở chỗ quen thuộc, đứng chờ phía bên phải cột đèn đường, cô tựa lưng vào tường, đếm từng nhịp một.
Từng nhịp, từng nhịp, càng lúc càng gần.
Tiếng bước chân của chàng trai có chút vội vàng, đôi chân anh thật đẹp. Cô từ từ ngẩng đầu lên một cách tự nhiên rồi nở một nụ cười như thể bất ngờ gặp gỡ: “Giang Mạn, trùng hợp thật.”
Rõ ràng anh không có tâm trạng: “Ừ.”
Cô tiến lại gần với gương mặt đầy vẻ lo lắng: “Có chuyện gì sao, anh gặp vấn đề gì à?”
Giang Mạn chậm rãi nhìn cô, giơ tay làm dấu một kích cỡ: “Cho hỏi, em có thấy một con mèo Ba Tư trắng không? Đầu tai có màu vàng.”
Cô nói mình có thể tìm giúp.
Anh lịch sự mỉm cười: “Cảm ơn, không cần đâu.” Nói rồi anh quay lưng đi rất nhanh.
Cô đuổi theo: “Em vừa thấy nó đi về hướng đó.”
Giang Mạn từ từ dừng lại.
“Ngay kia.”
Cô chỉ về phía nam, lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.
“Vậy phiền em rồi.” Anh mỉm cười lịch sự với cô.
Cô đã nói dối bằng một giọng nói tự nhiên đến mất tự nhiên: “… Chúng ta đi thôi.”
Rất lâu mà họ vẫn chưa tìm thấy, Giang Mạn đi theo sau cô, sự im lặng như phát ra tiếng động. Thời gian trên quãng đường này càng lúc càng dài, cô cảm thấy mình đã phạm tội, máu dồn lên, mồ hôi toát ra nhiều hơn, vắt óc suy nghĩ về những tin tức về nơi mèo có thể bị mắc kẹt.
Cống thoát nước? Đường ống nước? Mái nhà? Hay trên cây? Cô cứ thế vừa đi vừa suy nghĩ, ánh mắt vô thức hướng về những cây cao bên cạnh, theo lời suy nghĩ trong đầu mình.
“Meo!”
Cô bị tiếng hô may mắn bất ngờ làm giật mình rồi đột ngột im lặng.
Lộ Nhu chợt nhớ ra rằng mình là một cô gái luôn nhẹ nhàng nho nhã trước mặt anh.
Con mèo chỉ ba tháng tuổi, vì sợ người mà leo càng lúc càng cao, đang treo lơ lửng trên cành cây.
Giang Mạn ngước mắt, dưới vẻ mặt bình thản là chút do dự.
Cuối cùng là cô leo lên cây cứu con mèo, cành cây sắc bén làm đau bắp chân nhưng trong lòng cô lại rất vui vì chưa bao giờ anh nhìn cô chăm chú và lâu đến vậy. Con mèo dính đầy bụi bẩn và mảnh cây, cô nhẹ nhàng ôm lấy nó mà suýt nữa bị trượt khỏi cây, nhưng may mắn vẫn giữ được thăng bằng.
Cô ôm con mèo trong lòng, cẩn thận trượt xuống cây, khi đáp đất an toàn mới quay lại, nâng niu con mèo rồi đưa cho anh.
Giang Mạn cúi mắt, vẫn còn chút do dự, ngón tay trắng nõn dưới ánh hoàng hôn động đậy hai cái rồi lại ngừng.
Lộ Nhu đưa tay ra thêm một chút. Mèo của anh mà anh cũng thấy ngại sao?
Cuối cùng Giang Mạn cũng đành chịu.
Anh đưa tay ra như thế, nói những lời dịu dàng vậy: “Cảm ơn, đưa tôi nhé.”
Cô đưa tay về phía trước, giao con mèo cho anh.
Khi anh đón lấy, ngón giữa của anh chạm vào ngón tay cô.
Lộ Nhu rùng mình mạnh mẽ như bị một viên đạn bắn thẳng vào tim, rất lâu, rất lâu, cô không tài nào thoát khỏi cảm giác này.
Người đàn ông với ngón tay như ngọc, nhiệt độ nơi ngón tay mờ ảo, cảm giác mềm mại mát lạnh ở đầu ngón giữa như lụa trơn tru, ấm áp mà lành lạnh. Cô chưa từng chạm vào một bàn tay như vậy, chỉ là một ngón tay thôi nhưng ngón tay ấy như đang luồn vào từng dây thần kinh của cô.
Cảm giác vừa bị xúc phạm vừa được sùng kính, vì được trân trọng mà cẩn trọng giữ gìn, một đôi tay mà ngay cả chủ nhân cũng nâng niu, dịu dàng giữ gìn. Thật sự có một đôi tay như thế, tay của người đàn ông mang vẻ lãng mạn bẩm sinh và thuần khiết.
Giang Mạn cảm thấy không hài lòng, anh có cảm giác bị xâm phạm, anh khựng lại rồi nhanh chóng buông tay, không quan tâm đến con mèo sắp rơi xuống.
Cô vội vàng dùng hai tay đón lấy.
/
Năm nhất đại học vô tình trôi qua và đơn xin về nhà ở cũng đã được chấp thuận.
Thứ sáu là ngày cuối cùng, ai cũng muốn về nhà sớm, vì vậy hội diễn cuối kỳ của các khoa được tổ chức vào thứ năm.
Mỗi khoa lại khác nhau, như khoa Quảng bá của cô thuộc Học viện Văn học và Truyền thông, mỗi năm chỉ có ngâm thơ hay hát một bài tình ca nhẹ nhàng. Trong hàng trăm chuyên ngành, nơi sôi động nhất vẫn là khoa Âm nhạc: nhảy đường phố, nhạc rock, rap, những nam thanh nữ tú trang điểm thời thượng làm mọi người hoa cả mắt, không khí còn nóng hơn cả đêm giao thừa.
“Không có vé, làm sao vào đây?”
Cả bốn người trong phòng ký túc đều muốn “đổi gió.”
Bạch Giang: “Các em có thực sự muốn đi không?”
Hà Song Như: “Muốn đến mức sắp bị đau bụng rồi đây này.”
“???”
Từ Cấm lắc đầu: “Cậu ấy nóng lòng muốn đi, mà con gái khi sắp đến kỳ thường dễ nóng tính, ham muốn cũng hơi…”
Lộ Nhu hiểu rõ điều đó. Chỉ có Bạch Giang còn ngây thơ, hỏi là ham muốn gì? Song Như bị nóng thật sao? Có cần uống nước mát không…
Lúc đó, cô không để ý lắm nhưng sau này mới chợt nhận ra: có lẽ chính sự đơn thuần này đã hấp dẫn Giang Mạn.
Bạch Giang: “Chị có vé, vậy chúng ta cùng đi nhé. Chị vừa định nói với các em…”
“Ồ, ai cho vậy?” Hà Song Như lập tức cảnh giác, trêu Bạch Giang với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Một người bên khoa Âm nhạc.”
“Là nam hay nữ đấy?”
Cô ta ấp úng: “Nam.”
“Ai thế! Bạch Giang, không ngờ đấy, chị dám giấu ba đứa bọn em…”
“Chưa có gì đâu.” Bạch Giang đỏ mặt ngắt lời rồi lấy cớ đi lấy nước để ra khỏi phòng. “Khi nào thành rồi thì chị sẽ nói với các em…”
Lộ Nhu đang thu dọn đồ đạc để về nhà, không hiểu sao tay cô đột nhiên vụng về, xếp sách xong lại bị đổ ra, đôi tay trở nên vô lực, cố cầm cốc nước mà suýt làm vỡ. Cô không biết mình có đang xao lãng không nhưng cảm thấy nhạy cảm đến mức không muốn nghĩ về bất cứ điều gì: về Bạch Giang, về chàng trai bên khoa Âm nhạc mà cô ta nhận vé từ người đó.
Giang Mạn là khách mời biểu diễn cuối cùng của buổi tối.
Ngón tay của người đàn ông đôi lúc kiêu ngạo như vạn quân hùng mạnh vượt sóng, đôi lúc lại dịu dàng như dòng nước dài thăm thẳm không dứt. Sự hòa quyện giữa sự mạnh mẽ và dịu dàng hé lộ anh là một người tự chủ điêu luyện. Mỗi lần ngón tay khảy đàn, mỗi lần vươn dài, mỗi kỹ thuật đều đạt đến cực hạn, nhưng không vượt quá mà vẫn nằm trong giới hạn ấy.
Cho nên bản nhạc như chính con người anh: tao nhã đến ngông cuồng, dịu dàng đến buông thả.
Dịu dàng trong giới hạn của sự điên cuồng.
Nghe, nghe mãi, cô say đắm. Là âm nhạc và cả người chơi nhạc.
Cô cảm thấy lúc này mình như cây đàn tranh ấy, được anh thoải mái điều khiển đến mức hoàn hảo.
Nhẹ nhàng, từng khảy, từng thả.