Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 3

Trước Sau

break

Lần thứ bảy rồi, Lộ Nhu cúi đầu chỉnh lại đường viền của chiếc váy.

Chiếc váy màu trắng ngà điểm một vài bông hoa nhỏ trên đó, cô vẫn chưa quen với nó.

Mái tóc cũng vậy, cô đã dậy sớm để nhuộm lại màu đen rồi buộc đuôi ngựa, đi một đôi giày cũng giản dị và móng tay cũng đã được tẩy sạch. Tất cả vẻ ngoài của cô đều trở nên nhạt nhòa.

Cô đứng ở góc con đường này, rẽ qua là đến khu vực nhà anh.

Không biết cô đã đứng đó bao lâu, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Hoàng hôn càng lúc càng nặng nề, những đám mây đỏ nhạt dần dần tan ra. Lộ Nhu bật sáng màn hình điện thoại, mở khóa và nhấp vào rồi từ từ trượt lên. Cô nhìn lại cuộc trò chuyện tối qua vẫn còn mới mẻ: Giang Mạn, năm hai ngành Âm nhạc.

Anh nói: “Chào em, xin lỗi vì đã phải xin số của em từ người khác.” Anh lịch sự nói: “Tôi muốn làm quen với em.” Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại hồi lâu ở câu: “Tôi muốn mời em đến nhà, em có thể đến không?”

Những lời này rất nghiêm túc và có phong thái nhưng lại như đang xâm nhập vào cô một cách nóng bỏng.

Cô hít một hơi thật sâu rồi tắt màn hình điện thoại, ánh mắt Lộ Nhu chậm rãi leo lên cánh cửa sắt chắn, đến ô cửa sổ trống không.

Giang Mạn…

Anh đang nghĩ gì? Liệu có giống như cái nốt ruồi đó không?

Đêm qua anh đã khiến cô nhạy cảm quá mức. Cô vừa muốn anh nói thêm lại vừa không muốn anh nói nữa. Cổ họng cô luôn căng thẳng đến đau đớn. Lúc thì cô nghĩ “Sao anh ấy phát hiện ra mình?”, lúc thì nghĩ “Hay là anh ấy cũng đang âm thầm chú ý mình như cái cách mình chú ý anh ấy? Anh ấy không giấu giếm nữa chăng.”

Có lẽ vẫn còn những điều quanh co mà cô chưa nghĩ đến?

Bước tiếp theo, anh sẽ làm gì với cô? Bước tiếp theo nữa thì sao?

Tại sao người khiến anh có sự tò mò để làm quen lại là cô?

Những câu hỏi cứ xoay vòng thành một mớ tơ rối. Lộ Nhu rối loạn đến mức mất cảnh giác.

Khi cô bừng tỉnh thì chỉ kịp hỏi một câu: “Mấy giờ?” rồi tắt màn hình, sau đó lập tức ném chiếc điện thoại ra xa.

Cô đứng dậy đi rót nước.

Nước nhanh chóng làm dịu đi cái cổ họng khô bỏng, cô cố gắng chỉ nghĩ đến điều đơn giản nhất: Anh ấy ở cùng một khu, làm quen cũng không phải điều bất thường mà đúng không? Anh ấy lịch sự như thế, chẳng phải chỉ là một ẩn ý xa cách sao? Làm sao anh ấy có thể muốn làm gì với mình được. Nghĩ về hoàn cảnh của anh, nghĩ về cuộc sống của anh rồi lại nghĩ về mình. Cô biết mà, giữa cô và anh có đến trăm điều không thể.

Cô chỉ đơn giản là tò mò về khuôn mặt của anh mà thôi.

Lý do này đã thuyết phục được cô.

/

Đây là lần đầu tiên Lộ Nhu mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, vẻ ngoài cũng trở nên ngoan ngoãn.

Lý do: Dù gì cũng là anh mời, cô không muốn để đôi mắt anh cảm thấy khó chịu.

Cô rẽ qua góc, đi thêm vài bước rồi bấm chuông cửa.

Người dì mặc tạp dề trắng mỉm cười mở cửa cho cô: “Cháu là Lộ Nhu phải không?”

Sau này Giang Mạn nói: Cô là cô gái thứ hai mà anh chủ động mời vào nhà.

Dì ấy dẫn đường cho cô, cô ngoan ngoãn bước từng bước nhỏ theo sau.

Rẽ qua lối đi lát đá xen cỏ sạch sẽ là một lối đi bằng gỗ dưới chân với dòng nước chảy đến hồ nuôi cá. Bên trong bức tường sân đầy hoa là những cánh hoa xanh phủ yên tĩnh, bên trái là một mái đình cổ để chơi đàn tranh.

Ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy ngôi nhà hai tầng với mái hiên chạm khắc rực rỡ. Phía bên phải là ban công rộng rãi với giá sách lớn đầy sách. Bộ bàn ghế kiểu châu Âu đơn giản và một tách trà chiều đặt trên tấm lót ly.

Nơi này tráng lệ, tao nhã đến mức khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Dì ấy rót cho cô ly nước dừa, bảo cô ngồi chờ trên ghế ở ban công.

“Cháu thông cảm nhé, ŧıểυ Giang đang luyện tập trên lầu.”

Cô cứ ngỡ sẽ nghe thấy từ “Thiếu gia”.

Dì ấy giải thích: “Gần đây ngày nào cậu ấy cũng phải tập đến chín tiếng.”

Cô lắc đầu: “Không sao ạ.”

Lộ Nhu khuấy ly nước trong tay, lắng nghe dì ấy nói đến những mẩu chuyện vụn vặt về anh.

Gia đình của Giang Mạn sinh sống cách biên giới quốc gia chừng mười mấy phút, là một gia tộc truyền thống. Ông nội của anh đã chiến đấu sáu, bảy năm, tham gia kháng chiến chống ngoại xâm khi đã là đoàn trưởng, sau khi về nước trở thành phó sư đoàn trưởng rồi trở thành tướng và nghỉ hưu khi là giảng viên của trường quân sự cấp quân đoàn.

Anh lớn lên trong môi trường quân đội và là con út, có một anh trai với một chị gái. Anh trai Giang Đình làm kinh doanh ven biển, từng thống lĩnh thị trường đến mức nhà nước phải can thiệp, cho đến giờ vẫn thành đạt. Chị gái Giang Âm là kiến trúc sư cấp một, đã giành không biết bao nhiêu giải thưởng vàng của hiệp hội.

Dì ấy nói ngôi nhà này là do chị gái tặng cho anh. Vì muốn yên tĩnh nên bây giờ anh sống một mình.

Cô ậm ừ.

Dì ấy hỏi cô sống ở đâu?

Không xa lắm.

Cô chỉ tay về hướng đó.

Dì ấy nhìn từ tòa nhà đến cô bằng ánh mắt càng thân thiện, cô cảm nhận được sự thay đổi ý tứ trong ánh mắt đó.

Cô bỗng thấy bực bội vì sự nhạy cảm quá mức của mình, nhạy cảm đến mức lòng mình trống rỗng. Cô không thuộc về khu đất đắt đỏ này, cô chẳng qua chỉ là một người thuê nhà bình dân.

Thuê và mua là những khái niệm có thể biểu thị khoảng cách lớn về giàu nghèo.

Lộ Nhu thu mình lại nhìn ly nước và khuấy nó theo chiều kim đồng hồ.

“Cháu sống ở đây sao.”

Vâng.

Cô cảm thấy cốc nước đang dần trở nên lạnh lẽo.

/

Âm thanh đàn tranh vang lên từ trên lầu, Lộ Nhu tưởng tượng ra đôi tay điềm đạm và dáng vẻ tao nhã đang chìm đắm của anh. Ý thức của cô thu nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng nhạc và hình ảnh trong đầu.

Dì ấy nói: “Sự giáo dục đã thấm đẫm vào cậu ấy đến tận xương cốt.”

Lộ Nhu đồng tình.

Anh không bao giờ vứt bỏ đồ đạc bừa bãi, chỉ cần nhận được điều gì thì nhất định sẽ nói cảm ơn, luôn để phụ nữ đi trước và thường là người dọn dẹp cuối cùng, trước khi rời đi cũng sẽ xếp ghế ngay ngắn.

Anh không bao giờ thể hiện sự giận dữ, luôn bình tĩnh nói chuyện với mọi người một cách hòa nhã và thân thiện, làm việc tận tâm không bao giờ lơ đãng. Anh không thô lỗ, cũng không cho phép bản thân mình lấm lem mồ hôi nhếch nhác.

Mọi thứ đều rất cẩn trọng và kỹ tính.

Cô tiếp tục dùng thìa chậm rãi khuấy nước.

Hôm nay quá rảnh rỗi, dì ấy tiếp tục tự hào kể về người chủ của mình:

Bà nội quá cố của anh từng là ŧıểυ thư nhà quyền quý và đã truyền quy tắc này cho anh.

Năm giờ sáng dậy đúng giờ, bất kể có ra ngoài hay không cũng phải ăn mặc chỉnh tề. Quần áo không được nhàu nát, không được dính bụi. Ban ngày không được ngủ trên giường vì sẽ bị mắng là lười biếng. Chăn phải được gấp gọn vào buổi sáng, đến tối mới được trải ra. Đứng phải đúng tư thế, ngồi phải có dáng vẻ, ở ngoài hay ở nhà đều phải đường hoàng.

Tiếp xúc với nhóm người nào, chất liệu quần áo ra sao, các món đồ dùng, kể cả họa tiết trên cốc nước, tất cả phải có quy tắc tao nhã.

Còn cô thích để tóc xõa ở nhà, luộm thuộm tùy ý.

Từ Cấm đã nói đúng: Sự xa cách xuất phát từ vẻ cao quý của anh, sự thanh tao và tự kỷ luật khiến anh trở nên cao sang không thể với tới.

Khoảng cách một trăm đã nhất thời trở thành khoảng cách mười ngàn.

Cô đưa thìa khuấy nước với tốc độ chậm hơn.

Sau này Lộ Nhu còn biết rằng: Để kìm nén mọi du͙© vọиɠ ham muốn, Giang Mạn không bao giờ dính đến sắc dục và khinh thường những ham muốn xác thịt.

Anh không thích làm việc thô bạo, lúc nào cũng khiêm tốn.

Về sau, khi anh chiếm hữu cô một cách mạnh mẽ đến vậy, cô đã sững sờ rất lâu. Cô căng người trước nụ hôn và sự khống chế của anh. Anh như con dã thú đã lột đi lớp da người, mất kiểm soát, hết lần này đến lần khác đòi hỏi ở cô.

Cô nói đau. Anh đã đáp rằng: “Làm em đau như vậy để cả đời này em không bao giờ quên anh.”

/

Tiếng đàn dừng lại.

Lộ Nhu dần nghe thấy tiếng bước chân anh xuống lầu, tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng rồi dừng lại.

Cô khuấy ly nước rồi nhấp một ngụm.

Lộ Nhu ngẩng đầu nhìn lên. Anh quay lưng lại với cô và nói chuyện nhỏ to gì đó với dì giúp việc.

Dáng đứng của Giang Mạn thẳng tắp như đã qua một khâu chỉnh sửa nghệ thuật, bờ vai rộng, eo rắn chắc và đôi chân dài thẳng tắp nổi bật đầy cuốn hút.

Cô ngước nhìn anh.

Từ phía sau, anh là một hình mẫu đàn ông trưởng thành cao một mét tám chín, chiều cao đầy uy nghi khiến người khác phải dè chừng nhưng lại được trung hòa bởi chiếc cổ mềm mại.

Vừa nói, anh vừa cúi đầu xuống.

Nốt ruồi nhỏ trên cổ anh đầy mê hoặc.

Dì giúp việc đi khỏi.

Giang Mạn quay người lại nhìn về phía cô.

Sự rộng rãi tự nhiên tràn ngập cuốn đến như cơn thủy triều. Cô mất đi tiêu điểm, bất ngờ đánh mất sự phòng thủ.

“Chào em.” Anh dùng từ ngữ lễ phép.

Gương mặt tuấn tú, khí chất kiệt xuất pha lẫn nét cổ điển lạnh lùng vượt xa trần tục, khí chất ấy mang đậm lòng từ bi. Gặp anh rồi, cô chẳng còn để ý được ai khác, cả đời này chỉ có người này khiến cô phải sững sờ. Khi hai mươi lăm tuổi hồi tưởng lại khoảnh khắc này, cô vẫn thấy thật buồn cười và chua xót.

Đây là lần đầu tiên cô khao khát được dâng hiến vô điều kiện.

Giang Mạn đứng cách cô hai mét, mỉm cười tự nhiên. Sự khách sáo của anh đã đạt đến mức hoàn hảo. Nụ cười của anh như đang chiêm ngưỡng cô, là một sự chiêm ngưỡng từ trên cao xuống nhưng không hề khiến người ta khó chịu.

Cô cảm nhận rõ khả năng giao tiếp khéo léo và cách đối nhân xử thế chu toàn của anh.

Lộ Nhu cố kìm giọng mình rồi bật ra một tiếng thô ráp: “Chào anh.”

Đôi tay anh trắng trẻo: “Em có cần thêm nước không?”

Không cần.

Cảm ơn.

Anh quan tâm đến cô: “Có nóng không? Ở đây có nước lạnh, hoặc để tôi bảo dì mua thêm kem.”

“Không… Nóng.”

Cô không dám đối diện ánh mắt của anh.

Gần quá, người mà cô đã nhìn từ xa suốt ba tháng qua giờ đây lại chân thực đứng ngay trước mặt. Giọng nói của anh, hương thơm của anh đang chậm rãi chiếm lấy cô. Cô cắn chặt răng, nhận ra bên kia của niềm vui là một nỗi đau nhỏ nhoi.

Từ thích đến mến rồi đến yêu, các cấp độ hoàn toàn khác nhau. Thích chỉ đơn giản là để lòng vui vẻ, không có đau đớn.

Mến là một nửa tự nguyện sa vào, nửa kia lại sợ hãi khi đến gần. Mà sợ đến gần rồi thì sẽ chỉ còn lại một nắm tro tàn.

Thế còn yêu thì sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc