Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 2

Trước Sau

break

Năm Lộ Nhu mười tám tuổi có nhiều sở thích kỳ lạ đến khó hiểu.

Chẳng hạn như cô thích ngồi xổm trước cửa nhà cả buổi chiều để ngắm kiến di chuyển tổ. Khi kiến dọn tổ xong thì mưa lại kéo đến, cô cầm ghế cuống cuồng chạy vội vào nhà nhưng cuối cùng vẫn bị cảm lạnh.

Nhiều khi cô nhận ra mình không nên làm điều gì đó thì cô đã làm mất rồi.

Ví dụ như cô đã đi theo dõi một người đàn ông.

Câu chuyện bắt đầu như thế này: Ngày mai là ngày nhập học, cô đến tầng hầm của trung tâm thương mại để mua một số đồ dùng. Khi bước lên thang cuốn, cô ngẩng đầu lên và trông thấy phần cổ của một người lạ phía trước, người đó đang cúi đầu xem điện thoại.

Cái cổ ấy trắng trẻo non mềm như măng vừa lột vỏ, trên đó có lớp lông tơ mảnh sạch sẽ. Nốt ruồi nhỏ trên cổ anh cũng cực kỳ đẹp, làm người ta cảm thấy như nó được đặt ở đó một cách thật tinh quái, mang một kiểu diễm lệ khó hiểu.

Cô nuốt nước bọt, trong lòng rất bối rối nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Sắp xuống thang cuốn, cô phát hiện lớp áo trong màu hồng của anh có một hàng chữ tiếng Anh màu trắng. Trước đây cô từng thấy hàng chữ ấy trong một tạp chí, những chữ này có vẻ thuộc sở hữu của một nhãn hàng rất đắt đỏ, đếm từ phải sang trái là một cụm từ có bốn chữ cái.

Cô quét mã mua một cái xô nước, khi thu ngân đưa chiếc xô, cô mới phát hiện nó cũng có màu hồng.

Chẳng phải trước khi đến đã định mua màu xám sao?

Cô thấy thật khó hiểu.

Ai lại đi thích một cái cổ của người lạ cơ chứ.

Về sau, Lộ Nhu theo dõi anh, có lẽ là ngẫu nhiên nhưng cũng xuất phát từ chủ đích. Sau khi chia tay ở thang cuốn, trên đường về nhà cô lại gặp anh lần nữa. Lần này anh đi phía trước cô, dáng người cân đối, cao đến mức khiến cô phải ngước mặt nhìn.

Nhìn đến khi mỏi cả cổ thì anh cũng đã về đến nhà, hóa ra là cùng một khu.

Lộ Nhu thấy anh vào biệt thự, một người phụ nữ mặc tạp dề trắng tươi cười mở cửa.

Cô đứng yên tại chỗ, xô nước trong tay lắc lư trước sau. Cô quay người đi ngược con đường vừa đến để về nhà.

/

Lộ Nhu ghi nhớ tên ba người cùng phòng: Hà Song Như, Từ Cấm và Bạch Giang.

Hà Song Như là người năng động, hễ mở miệng là rộn ràng náo nhiệt, làm gì cũng tranh phần. Từ Cấm là người bình tĩnh, ai cho cô ấy cái gì thì cô ấy đáp lại cái đó, bạn nhiệt tình thì cô ấy cũng nhiệt tình, bạn lạnh lùng thì cô ấy cũng lạnh lùng đáp lại.

Chỉ có Bạch Giang là không mấy nổi bật, cô ta ngoan ngoãn, thuộc kiểu “tiện thể nghĩ tới, à thì ra còn có người này…”

Lộ Nhu và ba người bạn ấy cũng khá giống nhau, khi huấn luyện quân sự thì bốn người đứng thành hàng, chiều cao cũng tương tự.

Giữa giờ nghỉ, Hà Song Như kéo mọi người ngồi xuống bãi cỏ, đưa mắt săn tìm quét qua từng chàng trai đang đổ mồ hôi dưới ánh nắng cho đến khi tìm thấy người hợp ý, cô ấy bèn chỉ tay.

“Các cậu có thấy người đó không?”

Bốn cặp mắt nhìn qua.

Hà Song Như: “Đẹp trai không?”

Lộ Nhu nói đẹp, thực tâm mà nói thì từ ngũ quan, dáng vẻ đến khí chất thì người này tuấn tú không thể chê vào đâu được.

Từ Cấm: “Cũng tạm thôi.”

Ba cặp mắt đồng loạt nhìn qua.

“Các cậu chưa từng gặp người đó mà.”

Hà Song Như: “Ai vậy?”

“Giang Mạn.”

Giang Mạn à.

Chưa từng nghe qua.

Để nhấn mạnh tính xác thực, Từ Cấm cúi đầu nhìn về phía Bạch Giang: “Bạch Giang, không phải chị học chung lớp với anh ấy hồi cấp ba sao?”

“Chị nói xem có đúng không?”

Bạch Giang có chút căng thẳng nhưng nhanh chóng tự nhiên lại rồi lên tiếng đáp lời.

“Ừm…”

Hà Song Như lập tức tỏ ra hứng thú: “Ở đâu, ở đâu đấy? Tớ đã thấy đâu…”

“Anh ấy không ở đây mà ở sân thể ȶᏂασ phía đông kia kìa.”

Từ Cấm nói tiếp rồi chậm rãi giới thiệu về anh: là một đàn anh, trưởng ban tổ chức của trường, bây giờ là huấn luyện viên quân sự. Những từ này có thể tóm gọn về anh: lạnh lùng, cao sang, thanh lịch, tự giác, cao không với tới.

Lộ Nhu khó hiểu: “Chỉ là một đàn anh mà cũng có thể làm huấn luyện viên à?”

Từ Cấm lắc đầu: “Tớ chẳng biết nữa.”

Sau này Lộ Nhu mới biết anh xuất thân từ một gia đình có truyền thống quân đội.

/

Người chơi đàn tranh trong sân biệt thự mà cô phải ngắm rất lâu ấy sẽ về nhà mỗi cuối tuần, khi đó cô sẽ lau kính cửa sổ thật sạch sẽ.

Dù lần nào cũng không nhìn rõ, chỉ có một bóng lưng rất nhỏ.

Bí mật trong lòng Lộ Nhu chính là vẻ đẹp tao nhã của người này. Cô tuyệt đối không để người khác biết sự tồn tại của anh, cũng không để người khác phát hiện nét đẹp của anh. Khi mọi người đều xem Giang Mạn là “câu trả lời đúng nhất” thì cô lại nói chưa gặp qua Giang Mạn.

Cô chỉ cười lạnh trong lòng. Giang Mạn đẹp trai á? Vậy chắc bạn chưa thấy anh ấy rồi.

Mặc dù chính cô cũng chưa từng gặp Giang Mạn.

Cô đã tận hưởng cái niềm vui “chỉ mình tôi biết bảo vật này” trong một thời gian dài và cũng bủn xỉn không muốn chia sẻ với ai, thậm chí còn âm thầm tự hào khi người khác không phát hiện ra bí mật ấy.

Cho đến khi bí mật này bị phá vỡ.

Đó là vào một tháng sau khi nhập học, một buổi tối thứ năm bình thường.

Đang trò chuyện thì Từ Cấm hỏi cô sống ở đâu?

Cô trả lời Bích Hạ Viên.

Từ Cấm ngạc nhiên một chút rồi quay đầu nhìn cô: “Cậu ở cùng khu với Giang Mạn đấy.”

Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác khẽ giật mình: “Cậu biết… Anh ấy sống ở đâu à?”

“Cụ thể ở đâu thì không biết.” Từ Cấm quay đầu lại.

Lộ Nhu thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng rõ tại sao cô lại thở phào nữa.

Tâm trí cô đã chạy đi đâu mất rồi, ánh mắt của cô trở nên mơ hồ: “Vậy chắc chúng ta chưa từng gặp anh ấy đâu.”

Từ Cấm uống một ngụm sữa chua rồi đặt xuống.

“Nghe người ta nói thì hình như anh ấy sống ở biệt thự.”

Một cú giật mình mạnh mẽ hơn gấp mười lần lúc trước, Lộ Nhu cảm thấy người trong sân kia như muốn bật ra khỏi lồng ngực mình.

Cô cúi đầu: “Thật sao…”

Cô chẳng thể tập trung vào chuyện khác được nữa.

Cô thất vọng đến mức khó tưởng tượng nổi: Hóa ra bí mật này là thông tin đã được công khai, còn cô chỉ là một con kiến bé nhỏ trong đám đông ấy.

Anh chính là Giang Mạn.

Sau ngày hôm đó, Lộ Nhu bắt đầu xác nhận xem Giang Mạn là ai nhưng chưa đến mức phải chủ động tìm kiếm. Cô chỉ lắng nghe từ những câu chuyện từ người này người kia, so sánh người trong sân với Giang Mạn xem thông tin có khớp không hay mô tả có phù hợp không.

Một tuần sau, cô nghe từ Hà Song Như rằng anh còn là hội trưởng của Hội Đàn tranh.

/

Lộ Nhu chưa từng đối mặt với Giang Mạn lần nào.

Từ sau sự kiện ở thang cuốn, cô chưa từng có cơ hội thấy anh ở khoảng cách gần. Lần thứ ba diễn ra vào một buổi chiều cuối tuần khi cô và mẹ đi mua trái cây ở cửa hàng tiện lợi gần đó.

Sau khi mua táo xong, Lộ Nhu cúi đầu đứng bên cạnh mẹ chờ thanh toán. Cô không để ý đến anh mà mải chơi trò chơi nhỏ trên điện thoại cho đến khi đạt ba sao hoàn hảo thì bất chợt nghe thấy Giang Mạn nói: “Cảm ơn.”

Cô nhớ rõ cái cảm giác như bị sét đánh trúng hôm ấy.

Ngẩng đầu lên thì người đã đi xa, chỉ còn thấy được nốt ruồi trên cổ.

Anh đi thẳng, chỉ để lại bóng lưng, ngay cả nửa mặt bên cũng không nhìn thấy.

“Bé Ngoan.” Mẹ cô cất tiếng gọi to: “Đi thôi nào!”

Lộ Nhu lập tức ngượng ngùng đến mức chỉ muốn chui xuống đất, thoáng thấy mùi sơn từ bộ móng tay vừa sơn đen xì của mình.

Cô nghĩ sớm muộn gì cũng phải xóa bỏ cái tên gọi ngây ngô này ra khỏi cuộc đời mình thôi.

Từ Lâm gọi nhưng cô không phản ứng, lại nâng giọng.

“Bé Ngoan, sao thế?”

Lộ Nhu vội chạy đến, tránh để bà Từ phá hỏng tâm trạng của cô thêm nữa.

Cô chạy nhanh đến, gương mặt cô thoáng ửng đỏ.

Hy vọng anh không nghe thấy cái tên xấu hổ này.

/

Kết thúc kỳ đầu năm nhất mà Lộ Nhu vẫn chưa được thấy rõ gương mặt của Giang Mạn.

Cô cũng không rõ vẻ đẹp của anh có thực sự tuyệt vời như trong lời đồn hay không.

Qua một học kỳ, cô thân thiết nhất với Bạch Giang. Thứ nhất là hai người cùng quê và là đồng hương, thứ hai là vì cả hai đều ít nói, giữa họ có một cảm giác đồng điệu về mặt sở thích. Chẳng hạn như họ đã cùng tham gia câu lạc bộ cầu lông.

Giữa kỳ hai năm nhất, vào một buổi tối thứ sáu của tháng năm, cô tạm biệt bạn bè cùng phòng để về nhà.

Sau khi đã ăn xong đĩa trái cây được mẹ chuẩn bị chu đáo, cô ngáp dài một cái rồi đi về phòng ngủ để nằm thư giãn.

Cô đá đôi dép ra, thả mình xuống giường, tay chân duỗi thẳng thoải mái.

Chiếc điện thoại đang sạc bên gối bỗng phát ra một tiếng thông báo.

Trên màn hình hiện một tin nhắn mới trên QQ. Lộ Nhu mở khóa, trông thấy một yêu cầu kết bạn hiển thị bằng dòng chữ màu đỏ.

Cô nhấn vào liên hệ và mở mục bạn mới.

Dòng chữ hiện ra trước mắt.

“Xin chào, tôi là Giang Mạn.”

Giang Mạn?

Là Giang nào nhỉ?

Cô chưa chấp nhận lời mời mà nhấn vào ảnh đại diện và truy cập vào thông tin cá nhân.

Tên QQ: Nước. Trang cá nhân bị khóa. Dòng trạng thái cá nhân: Nước tràn Kim Sơn.

Lộ Nhu thấy dòng “Nước tràn Kim Sơn” bỗng nhớ đến câu nói của giáo viên Hán ngữ mới giảng gần đây về lời của Lão Tử liên quan đến nước: “Thứ mềm mại nhất của thiên hạ có thể chinh phục cái cứng rắn nhất. Thứ vô hình có thể len lỏi vào mọi khoảng trống.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc