Vết Sẹo Dưới Ánh Trăng

Chương 1

Trước Sau

break

Đếm đi đếm lại cũng đã bảy năm trôi qua.

“Xin lỗi.”

Trong một buổi chiều tại quán cà phê nọ, ánh nắng chan hòa, khách khứa đông hơn thường lệ, tiếng trò chuyện vang lên không ngớt.

Cô cũng vừa nói xong một đoạn, sau khi thốt ra hai từ đó, cô đặt tay lên bụng rồi theo phản xạ tự nhiên mà hé miệng, dạ dày co thắt đến mức suýt chút nữa ói ra.

Sau khi cố kìm nén lần nữa, Lộ Nhu mới nói một tiếng xin lỗi.

“Ổn rồi chứ?” Người đàn ông đưa cho cô một tờ giấy.

Cô lau nhẹ môi: “Cảm ơn.”

Phần lớn thời gian cô không nôn được mà chỉ có cảm giác khó chịu tâm lý. Ban đầu chỉ cần nhìn thấy chiếc xe màu xám tro giống xe của anh là cô đã muốn nôn. Năm nay cô đã tốt hơn nhiều nhưng đôi khi chỉ cần nhắc đến tên anh, cô cũng đã không kiềm chế được.

Lâm Lương khẽ mỉm cười: “Em cứ nói tiếp đi.”

“Giờ em không nhớ nổi động lực nào đã khiến em khao khát, ham muốn, cố chấp và ngang bướng với anh ấy đến thế. Mọi chuyện cứ diễn ra một cách thật vô lý và em chưa từng có loại cảm giác đó với ai khác cả.”

Kim đồng hồ trên tường lặng lẽ nhích từng giây, anh ấy từ từ khuấy ly latte rồi ngẩng đầu hỏi cô: “Giang Mạn là người như thế nào?”

/

Hôm ấy trăng tròn.

Trong đêm tối tĩnh lặng, vài con đom đóm bay khỏi bụi cây, những bụi hoa tường vi leo lên tường rào, hương hoa dành dành nồng nàn mà không quá gắt, ánh trăng dịu dàng rọi xuống sân nhà anh.

Lộ Nhu không nhìn rõ gương mặt anh. Cửa kính không mở được, đó là lần đầu tiên cô leo lên bàn học rồi nhặt khăn lên và cẩn thận lau sạch lớp bụi trên kính trong tư thế quỳ ngồi.

Cô ở tầng mười lăm của khu chung cư, còn anh ở biệt thự.

Một khoảng cách không xa lắm, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy cái hồ nước trong sân nhà anh nhưng cũng không gần, vì anh mãi chỉ là một bóng dáng mơ hồ.

Hoa phượng tím rụng đầy dưới đất chưa ai dọn, anh đứng trong sân cho cá ăn. Động tác anh thanh thoát trong bộ đồ màu đơn sắc giản dị, tất cả như hòa vào ánh trăng thành một câu thơ.

Anh thường quay lưng về phía cô mà chơi đàn tranh, cô mới trông thấy bóng dáng ấy vài ngày trước. Đầu anh cúi xuống, bàn tay thanh mảnh như ngọc, ngón tay khẽ nâng, tay trái búng dây đàn tạo ra âm điệu trầm bổng. Gảy, móc, vuốt, kéo, từng động tác thành thạo và tao nhã. Anh như một công tử danh giá với khí chất cao quý.

Lộ Nhu ngồi trên bàn học, vòng tay ôm gối nhìn anh rất lâu cho đến khi anh vào nhà mà cô cũng chưa được nhìn rõ gương mặt ấy.

Cô chỉ thấy anh thanh tao, không vướng bụi trần, nhẹ nhàng như ngọc với đàn tranh, cờ, sách, thơ, rượu, hoa. Vì anh cao quý và nho nhã như thế nên đối với cô, anh vẫn luôn là một sự xa cách khó gần.

Anh là người có khí chất nhất mà cô từng gặp.

Cô đã gìn giữ ấn tượng đó suốt bốn năm.

Cho đến khi sau đêm tiệc tốt nghiệp đại học, anh đã cưỡng ép phá thân cô.

/

Cô suy nghĩ một hồi rồi nói với Lâm Lương: “Vừa sôi sục vừa tuyệt vọng.”

“Em nói là em đã theo đuổi anh ấy bảy năm.” Lâm Lương muốn châm một điếu thuốc nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được: “Bảy năm mà chẳng đi đến đâu thì có ý nghĩa gì chứ?”

Cô hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt quanh vành cốc.

“Ngày xưa đúng là tình yêu thấm sâu vào tận xương tủy.”

Không thể giải thích thế nào cho hợp lý, chỉ có thể là bản năng bẩm sinh liên quan đến nhiễm sắc thể. Sinh ra đã không thể từ bỏ, cô còn cảm thấy may mắn vì ông trời đã ban cho mình một tài năng… Đó là yêu anh.

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ ư?”

Cô vô thức chạm vào vết sẹo trên cổ tay trái rồi chậm rãi nói: “Em chỉ có một ly nước và đã dâng hết cho anh ấy.”

“Và rồi anh ấy đã đổ đi.”

Năm nay Lộ Nhu hai mươi sáu tuổi, cái tuổi mà thanh xuân đã bắt đầu xuống dốc. Cô có một người chồng sắp cưới thông qua sự sắp xếp vì lợi ích, người ấy có gia cảnh giàu có, bản thân cũng có điều kiện, chẳng có gì đáng phải bận tâm.

“Anh định về nước.” Anh ấy chỉnh lại tay áo.

“Gia đình giục cưới rồi phải không?” Cô tựa cằm, cười nhẹ: “Anh Lương, em chưa từng làm cô dâu.”

Anh ấy cũng cười: “Anh cũng chưa từng làm chú rể.”

Lộ Nhu nhớ mình từng thề chỉ làm cô dâu của Giang Mạn, rằng nếu vi phạm lời hứa thì cô sẽ chết đi.

Đêm trước khi đính hôn, cô đã tự rạch cổ tay nhưng không chết, mà thực ra cô cũng không có ý định chết, vì thế cô mới không cắt vào động mạch.

Con người sợ đau, nếu không đau thì ai cũng sẽ có sẹo. Khi đó cô căm ghét bản thân đến mức phải tự trừng phạt, cô khao khát dùng nỗi đau thể xác để chuyển hướng khỏi nỗi đau tinh thần. Chính tay cô đã nhổ bật gốc cái cây đã trồng suốt bảy năm, chỉ để lại mảnh đất tan nát và một cái hố sâu hoắm.

Cô đã đau đớn đến nhường nào.

Lộ Nhu chào tạm biệt Lâm Lương rồi một mình dạo bước tới công viên.

Nắng ấm phủ trên bãi cỏ thật rực rỡ và sinh động. Cô từ từ ngồi xuống bãi cỏ, đặt túi bên cạnh, cô thả lỏng trên thảm cỏ mềm mại, chống hai tay ra sau rồi nhìn những đứa trẻ đang thả diều đằng xa.

Có cánh diều hình thỏ, hổ, đại bàng và cả những con bồ câu thật đang bay.

Gió thổi hơi lớn, một cô bé đội mũ trắng vô tình buông dây, cánh diều bị đứt dây nhanh chóng bị gió cuốn lên trời. Cô bé vừa khóc vừa chạy đuổi theo, cố nhảy lên để với lấy sợi dây đã chẳng còn nhìn thấy.

Cánh diều cứ bay lên mãi rồi dần biến mất phía xa.

Cô bé đuổi theo được hai phút thì bỏ cuộc, bản thân cô bé cũng biết là mình chẳng thể đuổi kịp nó.

Lộ Nhu nhìn thấy mẹ cô bé dắt cô bé đi mua một chiếc diều mới, lần này là một chiếc diều hình con bướm xinh đẹp với đôi cánh tím và hai chiếc râu dài.

Cô lại ngước lên ngắm nhìn ánh chiều tà đang trôi trên bầu trời.

Ngày xưa cô cố chấp hơn bất kỳ ai, đa số mọi người vẫn yêu nhưng không ngừng thay đổi đối tượng. Còn cô chỉ nhận định duy nhất một người. Vì theo đuổi cánh diều ấy mà cô có thể đi đến tận thành phố khác.

Lâm Lương hỏi cô làm sao quen được anh?

Cô không chắc câu hỏi của anh ấy là sự quen biết một chiều hay là sự quen biết hai chiều giữa họ.

Nên bắt đầu từ đâu đây.

Cô suy nghĩ.

/

Họ gặp nhau vào ban ngày và chia tay trong đêm tối.

Anh là ngọn đèn pin vừa soi sáng lại vừa làm cô đau.

/

Câu chuyện bắt đầu từ một mùa hè.

Cuối cùng cô cũng đỗ vào Đại học Bắc Nhất, ba mẹ cô quyết định chuyển từ quê lên thủ đô. Lúc đó ông bà Lộ chỉ mới mở một tiệm tạp hóa nhỏ nên kinh tế không mấy dư dả, mỗi tháng kiếm được hơn mười ngàn cũng là nhờ vào việc tiết kiệm lâu dài. Nghĩ đến việc Lộ Nhu đỗ đại học ở đây, ông bà đã quyết định thử vận may ở thủ đô, tiện thể nương nhờ vào người cậu của cô đang kinh doanh tại đây.

Cậu Lộ Ôn Quang của Lộ Nhu nhờ bạn bè thuê giúp một căn hộ cũ ở khu dân cư cao cấp cho gia đình cô, chỉ cần đi bộ mười mấy phút là đến được trường Bắc Nhất nên ông bà Lộ vô cùng cảm kích, họ lập tức dọn vào ở ngay trong đêm.

Do chủ cũ của căn hộ là người sống tinh tế nên chỉ trong buổi sáng cả gia đình đã dọn dẹp xong, chỉ còn việc lau kính là chưa làm. Từ Lâm nhìn đồng hồ đã đến trưa bèn đi vào bếp rồi gọi Lộ Nhu.

“Bé Ngoan, con xuống dưới mua cho mẹ chai xì dầu với gói bột ngọt đi.”

Tên thân mật của Lộ Nhu là “Bé Ngoan”. Cách ăn mặc của cô luôn phản ánh cá tính mạnh mẽ, lạnh lùng và kiêu kỳ khiến người khác biết rằng cô không dễ tiếp cận.

Móng tay được cô sơn màu tím, khuyên tai đen và đôi môi đỏ thẫm. Cô mặc áo croptop hở eo cùng với chiếc váy ngắn cũn cỡn. Tốt nghiệp cấp ba xong, cô uốn tóc thành lọn xoăn sóng, tẩy nhuộm thành màu trắng, đi đôi bốt Dr. Martens màu đen, thân hình với vòng một đầy đặn, eo thon và vòng ba căng tròn, một vẻ ngoài quyến rũ xinh đẹp.

Giọng nói của cô lại thừa hưởng chất giọng dễ thương của mẹ.

Cô không thích tỏ ra yếu đuối hay nũng nịu. Cô luôn muốn xây dựng một phong cách mạnh mẽ nên thường cố gắng giữ giọng hơi trầm hoặc rất ít nói.

“Vâng.”

Cô cầm lấy đống tiền lẻ rồi bước ra ngoài, nhấn nút gọi thang máy. Khi thang máy đến, cô cúi đầu bấm tầng một rồi quay lại nhìn về phía cửa thang máy.

Nếu không phải có tiếng nói vang lên phía sau thì có lẽ cô đã không nhận ra trong thang máy còn hai người nữa.

“Dạo này thế nào rồi?”

Giọng đầu tiên khàn khàn, có lẽ là một người thường xuyên hút thuốc.

“Ngày nào cũng như thế thôi.”

Giọng nam trả lời ở khá gần, chỉ ngay phía trên cô, cô có thể cảm nhận hơi thở đều đặn của anh và mùi hương nam tính lạ lẫm.

Giọng anh nhẹ nhàng ngọt ngào như rượu ủ lâu năm, âm điệu lười biếng mà lại mang vẻ nghiêm trang trí thức. Chất giọng không quá trầm cũng không quá cao, âm sắc nhẹ nhàng thanh nhã như tuyết đầu mùa phủ lên cành cây.

Một giọng nói toát lên vẻ cao quý và kín đáo.

Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể cô như có dòng điện xẹt qua, dòng điện ấy đánh thức ánh sáng giữa ban ngày từ tận sâu trong xương cốt. Tai cô vừa đau vừa ngứa, trái tim dâng lên nghẹn lại ở cổ không sao hạ xuống được. Chân cô như tê liệt không dám quay lại.

Trái tim vẫn còn run rẩy hồi hộp thì tầng một đã tới, cửa mở.

Hai người họ bước qua cô rồi ra khỏi thang máy, cô nhìn theo bóng lưng mà không biết giọng nói thứ hai thuộc về ai.

Cả hai đều mặc đồng phục, chiều cao và kiểu tóc cũng tương tự nhau.

/

Cô bắt đầu thích giọng nói của một người xa lạ.

Mọi thứ cứ diễn ra một cách vô lý như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc