Chồng cô có con riêng, từ trước khi kết hôn với cô.
Và anh bắt cô phải yêu thương đứa nhỏ đó?
Cô không thể làm được…
..
Từ ngày hôm đó, Lục Châu đã nhìn Cẩn Nam bằng một con mắt khác. Bình thường thì cô vẫn quan tâm cậu bé, lúc lạnh lúc nóng, nhưng giờ đây cô hoàn toàn lờ đi.
Dù sao thì Phó Thành Hữu chỉ cần một người mẹ trên danh nghĩa cho thằng bé mà thôi!
“Hôm nay tôi bận, chiều cô giúp tôi đi họp phụ huynh cho con.”
“Không…”
Giọng nói của Lục Châu nhỏ xíu, cô cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phó Thành Hữu lần đầu bị lạnh nhạt như thế, không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Cô nói gì cơ?”
Anh đang cho cô cơ hội nữa.
“Em nói là không.”
“Lục Châu, cô từ chối tôi?”
Lục Châu không nói gì cả, tay vẫn đang thuần thục làm bữa ăn trưa. Phó Thành Hữu không chịu được, liền bắt lấy tay của cô.
“Cô có biết cô đang nói gì không hả?”
“Em nói là em không đi! Anh là bố của thằng bé, sao anh không đi?”
“Cô cũng là mẹ nó. Tôi đã nói, nếu cô đồng ý trở thành mẹ của Cẩn Nam, tôi sẽ không ly hôn với cô.”
Anh luôn như vậy, luôn lấy tình yêu của cô ra uy h.i.ế*p cô. Anh ỷ vào cô yêu anh.
Lục Châu chỉ biết nén nước mắt vào trong, “Là anh hay em sợ ly hôn?”
“Em sẽ không đi đâu.”
Sau đó, Lục Châu tự dứt tay ra rồi bỏ đi. Phó Thành Hữu gọi cô, cô cũng không quay đầu lại.
“Lục Châu! Lục Châu!”
Cô bị sao vậy chứ?
Chỉ là một buổi họp phụ huynh thôi mà.
Khi Lục Châu đi lên lầu, lại nhìn thấy Cẩn Nam đang nhìn mình. Cậu bé hơi run sợ, cô không nói một lời, cứ thế mà đi qua.
Tình yêu của cô đáng lẽ ra phải dành cho đứa con đáng thương kia của cô mới đúng.
“Mẹ…”
Nghe thấy tiếng cậu nhóc gọi mẹ, cả người Lục Châu run lên, bước chân cũng dừng lại. Phó Thành Hữu đứng đằng xa, không hiểu hai người đang làm gì.
Anh định đi lại gần.
“Tôi không phải mẹ của nhóc!”
Lục Châu nói rất to, tựa như hét thẳng vào mặt cậu bé. Khuôn mặt ngây thơ của Cẩn Nam thẫn thờ.
Phó Thành Hữu sững người. Lục Châu sợ anh đuổi theo, mau chóng chạy lên phòng.
“Lục Châu!”
Lục Châu khoá cửa phòng lại, nhưng Phó Thành Hữu vẫn có chìa khoá phụ. Anh nhanh chóng mở cửa phòng ra. Lục Châu muốn trốn anh nhưng lại bị anh giữ lại.
“Vừa nãy cô nói cái gì? Sao cô lại nói với thằng bé như thế?”
“Em nói không đúng sao? Thằng bé là do em sinh ra sao?”
“Lục Châu, Cẩn Nam chỉ là một đứa trẻ, thằng bé vô tội.”
Hoá ra anh cũng cảm thông với trẻ con như vậy sao?
Lục Châu ấm ức đến nỗi nước mắt tuôn rơi. Cô đẩy Phó Thành Hữu ra, hét lên với anh.
“Vậy con của em có tội sao? Nó còn chưa được chào đời mà? Nó đã làm gì chứ?”
Phó Thành Hữu không nói được cô, bỗng chốc trở nên im lặng. Lục Châu cười nhạt, nước mắt làm mái tóc đen dài dính lên mặt cô.
Nếu như con của cô vẫn còn sống, có lẽ cô sẽ mở lòng được với Cẩn Nam hơn một chút, nhưng không, cô hận đứa bé đó. Thằng bé đã cướp đi vị trí của con cô.
Dựa vào cái gì mà thằng bé được yêu thương mà con của cô lại phải chết?
“Có phải anh không nói được gì nữa không? Phó Thành Hữu… anh ích kỷ lắm, anh biết không?”
“Dù sao thì cũng không thể đối xử với thằng bé như thế được. Nó đã coi cô là mẹ.”
“Thì sao chứ? Nó cũng không phải do em sinh ra! Nếu không có nó, có khi con…”
“Cô muốn con vừa sinh ra đã không có mẹ sao? Cô nghĩ bệnh tim như cô có sinh con được sao?”