Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 4

Trước Sau

break

“Cô ấy sảy thai là vì con, con không muốn có con. Mẹ tức giận với cô ấy làm gì?”

 

“Cái gì? Sao lại không muốn có con? Không có con thì nhà ta tuyệt hậu, lấy đâu ra người thừa kế?”

 

“Ai bảo là không có?”

 

Cả người Lục Châu đột nhiên run lên, cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Thành Hữu. Lưu Vân nghĩ mình đã sắp có cháu, cho nên cũng bớt giận hơn, liền bỏ tay xuống.

 

“Diệp Ngưng có thai rồi?”

 

Mặt mũi Lục Châu tái mét lại từ lúc nào không hay. Hoá ra Phó Thành Hữu đến đây là để thông báo cho cô rằng tình nhân của anh mang thai rồi sao? Anh đến để cười chê cô sao? Ở công ty, không ai không biết Diệp Ngưng là thư ký nhưng cũng chính là tình nhân của anh.

 

Thời gian hai người ở bên nhau có khi còn nhiều hơn anh ở với người vợ hữu danh vô thực này.

 

“Không phải. Mẹ sẽ gặp cháu mẹ sớm thôi.”

 

“Hừ, mong con nói là sự thật!”

 

Sau đó, Lưu Vân bỏ về.

 

Phó Thành Hữu cúi xuống nhìn Lục Châu. Tiếng khóc thê lương của cô hoà lẫn với nụ cười chua xót. 

 

Cô nên vui mừng vì tình nhân của anh không có thai, hay nên đau đớn vì một người phụ nữ khác đã có con của anh?

 

“Anh đến đây làm gì? Anh có con rồi… nhưng còn em thì sao? Con của em mất rồi!”

 

“Anh đến đây để ăn mừng sao?”

 

Phó Thành Hữu vẫn dửng dưng.

 

“Con của tôi cũng là con của cô, không phải sao? Nếu làm vợ tôi, vậy thì cô cũng sẽ phải làm mẹ của nó.”

 

“Anh… anh nói gì? Anh giết con của em, rồi lại bắt em nhận đứa con riêng của anh là con?”

 

Phó Thành Hữu im lặng, coi như anh đã ngầm thừa nhận.

 

Nhưng Lục Châu lại đột nhiên lắc đầu, cô dường như đang tự lừa người dối mình. Cô bật khóc, kéo lấy bàn tay của Phó Thành Hữu. Anh không hề gạt cô ra, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.

 

“Phó Thành Hữu… anh lừa em đúng không? Không có đứa con riêng nào hết… anh chỉ là đang giải vây giúp em thôi, đúng không?”

 

“Anh nói đi! Anh nói tất cả là giả đi!”

 

“Là thật đấy. Nếu cô không chấp nhận được, chúng ta sẽ ly hôn.”

 

Bàn tay cô từ từ trượt xuống. Đến cả một câu nói dối cho cô yên lòng cũng không có…

 

Tại sao đứa con đó có thể được sống, có thể được cha nó yêu thương bất chấp mọi thứ, nhưng con của cô lại phải chết? Cô phải làm thế nào để yêu thương được nó? Cô không làm được…

 

“Cô nói đi, cô làm được không?”

 

Cô không đáp lại, chỉ còn tiếng khóc.

 

 

Khi Lục Châu xuất viện, được trở về nhà thì cũng là lần đầu tiên cô gặp đứa bé ấy - đứa con riêng mà anh é*p cô phải thừa nhận. 

 

Cô không có thiện cảm với thằng bé.

 

Thằng bé nhìn cô, cũng không biết nói gì, chỉ đứng đằng sau Phó Thành Hữu. Thằng bé sợ cô sao? Lục Châu nghĩ thằng bé tốt nhất đừng đến gần cô.

 

Lẽ ra vị trí đó… phải thuộc về đứa con đã mất của cô.

 

“Lục Châu, đây là Cẩn Nam, con trai của… chúng ta.”

 

Lục Châu im lặng. Cô gật đầu rồi rời đi.

 

Đây hẳn là lần mà cô tuyệt vọng nhất.

 

Phó Thành Hữu dẫn cậu bé đi ra ngoài. Một lúc sau, Lục Châu đi vào trong phòng của Cẩn Nam. Cô lấy đi một sợi tóc trẻ con còn rơi lại trong phòng tắm.

 

Cô không biết cô sẽ tự lừa người dối mình đến bao giờ nữa.

 

Cô muốn chắc chắn lại một lần nữa.

 

 

Cho đến khi cô nhận được tập hồ sơ chứa kết quả.

 

Lục Châu vẫn hi vọng…

 

Tờ giấy trong tay cô rơi xuống.

 

Cẩn Nam thực sự là con trai của Phó Thành Hữu.

 

Chồng cô có con riêng, từ trước khi kết hôn với cô.

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc