“Tôi không cần đứa con này. Nếu nó không còn, chính là không có duyên.”
“Thành Hữu… Thành Hữu…”
Phó Thành Hữu thực sự rời đi mà không ngoảnh đầu lại một cái. Lục Châu đau đến nỗi hai chân không đứng nổi nữa, ngã khuỵ xuống. Cô dường như cảm thấy được một dòng chảy lạnh lẽo đang chảy ra từ cơ thể mình.
Cô vừa khóc, vừa ôm bụng, lại cúi xuống nhìn.
“Không… không… con của tôi…”
Chiếc váy trắng không biết từ khi nào đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
…
Khi Lục Châu tỉnh lại thì cô đã ở trong bệnh viện.
Cô không ngờ tới bản thân sẽ có một ngày phải một mình nằm trong bệnh viện, theo cách này. Cô đã cố gắng gọi cấp cứu khi chỉ còn chút hơi tàn. Lúc đó, cô vẫn hi vọng con sẽ được cứu, hoặc là… mình sẽ chết theo con, không ngờ đứa bé vẫn bỏ cô lại mà đi một mình.
Lục Châu đặt nhẹ tay lên bụng mình, nước mắt lại ứa ra.
Cô không muốn sống nữa.
Tay cô chuẩn bị kéo k.i.m truyền dịch ra thì bỗng dưng khựng lại.
“Mọi người đã cố cứu cháu, cháu lại không trân trọng như vậy sao?”
“Cháu không còn gì nữa… không hi vọng gì nữa… tạm bợ thế này chi bằng chết đi còn hơn…”
Cô cứ ngỡ cô dùng đứa bé này sẽ có thể thay đổi được Phó Thành Hữu. Anh không yêu cô, nhưng ít nhất sẽ yêu con của anh, nhưng không…
Ngay cả người ngoài còn thương đứa bé này hơn cả cha của nó.
“Tại sao phải vì một người đàn ông mà hành hạ bản thân như thế? Cháu…”
Nhưng bác sĩ còn chưa kịp nói, bên ngoài đã vọng đến giọng nói chua ngoa của người phụ nữ trong cơn tức giận.
“Lục Châu ở trong này đúng không? Cô ta ở đây đúng không?”
Mặt mũi cô trắng bệch lại, cả người run lên.
“Xin bà đừng làm loạn ở đây, đây là bệnh viện.”
Thế nhưng người phụ nữ đẩy y tá qua một bên, ngay lập tức xông vào trong phòng.
“Mẹ…”
Lục Châu cố gắng ngồi dậy, lại bị bà ấy cho một cái tát. Bác sĩ giật mình, không phản ứng kịp, nhưng cũng nhanh chóng đẩy bà ấy ra, chắn trước mặt Lục Châu.
“Bà làm gì vậy? Con bé vừa mới sảy thai, đây là cách nhà bà đối xử với con dâu sao?”
Nhưng bà Phó không hề quan tâm.
“Chỉ là một bác sĩ mà cũng muốn xen vào chuyện nhà tôi?”
“Dì, dì ra ngoài đi… cháu xin dì đấy…”
Nếu có người bảo vệ cô, có lẽ bà ấy sẽ còn tức giận hơn. Trong mắt bà ấy, cô luôn sai.
“Cháu…”
“Cháu không chết được đâu!”
Sau cùng, trong phòng chỉ còn có Lục Châu và mẹ của Phó Thành Hữu - Lưu Vân.
Lục Châu cúi gằm mặt xuống, còn không dám nhìn bà ấy. Lưu Vân thì nghĩ cô chỉ là đang giả vờ đáng thương.
“Cô đã hứa với tôi thế nào? Chẳng phải cô nói sẽ bảo vệ đứa bé bằng mọi giá sao? Sao cô còn nằm đây mà đứa bé không còn nữa?”
“Con xin lỗi…”
“Cô xin lỗi thì có ích gì? Tôi đã bảo Thành Hữu không được cưới cô, đứa bệnh tật như cô thì làm sao mà sinh con được chứ, vậy mà nó không nghe! Bây giờ, ngay cả một đứa bé mà cô cũng không sinh được là sao? Hả?”
Bà ấy túm lấy cổ áo Lục Châu, hét thẳng vào mặt cô.
Tính tình của Lưu Vân bạo lực, chua ngoa, Lục Châu đã quen rồi. Lần duy nhất mà bà ấy dịu dàng với cô chính là biết tin cô mang thai. Bà ấy vẫn luôn mong mỏi được bế cháu.
Lục Châu đã nhiều lần chỉ cầu xin Phó Thành Hữu cho cô một đứa con, chuyện còn lại cô không quan tâm nữa, nhưng anh chưa từng đáp ứng cô. Anh còn không muốn chạm vào cô.
“Nhà tôi không có cháu, tất cả là do cô!”
“Đúng là…”
Lưu Vân giơ tay, định cho cô cái tát nữa thì đột nhiên cổ tay bị giữ lại. Lực tay rất mạnh, bà ấy không tài nào di chuyển được.
“Ai… là…”
Lục Châu không cảm thấy gì, mới dám mở mắt ra.
“Thành Hữu?”
“Cô ấy sảy thai là vì con, con không muốn có con. Mẹ tức giận với cô ấy làm gì?"