“Bảo cô phá thì phá đi! Cô sinh con ra, tôi cũng đâu có yêu cô.”
“Anh đã nói tuỳ em quyết định. Em không muốn phá.”
Lục Châu theo bản năng lấy tay che đi bụng mình, muốn bảo vệ cho đứa con chưa thành hình. Mọi chuyện cô có thể nghe theo Phó Thành Hữu, nhưng… chỉ có chuyện ép cô bỏ con, cô sẽ không làm.
Cô sẽ bảo vệ đứa bé này đến cùng.
Thấy Lục Châu không nghe lời, Phó Thành Hữu ngay lập tức nhíu mày.
“Cô thánh mẫu cho ai xem? Cô nghĩ một đứa trẻ không có mẹ thì sống kiểu gì?”
“Anh đang lo cho em?”
Phó Thành Hữu chợt bật cười. Lục Châu thì không cười nổi, chỉ biết anh đang coi mình như trò cười.
“Tại sao tôi phải lo cho cô? Nói là tuỳ cô, nhưng không có con với cô thì càng tốt! Tôi không muốn!”
“Tôi không muốn nhìn mặt cô, rồi lại phải nhìn mặt một đứa trẻ giống cô!”
Anh không muốn đứa con này đến nỗi có thể giết con của mình… nhưng anh không muốn chính tay giết nó, cho nên anh ép cô không bỏ không được đúng không?
“Nếu cô muốn giữ nó, vậy thì ly hôn đi.”
“Không công bằng! Tại sao chứ? Anh nói em có thể giữ con!”
Đây là lần đầu tiên mà Lục Châu dám cãi lại anh. Anh nhìn ra sự kiên quyết trong ánh mắt của cô.
Phó Thành Hữu không nói gì, ngay lập tức quay đi.
“Em không bỏ con, cũng không ly hôn!”
“Phó Thành Hữu… có con rồi… anh sẽ khác, đúng không?”
Cho cô chút ít hi vọng được không?
Nước mắt cô đang rơi, trái tim cũng đã vỡ vụn ra thành mảnh nhỏ. Anh không quan tâm cô, nhưng con là máu mủ của anh, anh thực sự không quan tâm một chút nào sao?
“Đó chính là suy nghĩ ngu ngốc nhất.”
Một câu nói ném thẳng Lục Châu xuống địa ngục. Anh như tạt một gáo nước lạnh vào người cô.
Cô đang hi vọng cái gì chứ?
Biến một người đàn ông từ ghét thành yêu mình sao?
Hai chân cô run rẩy, mặt tái mét lại. Cơn đau bụng đột nhiên ập tới khiến cho Lục Châu suýt chút nữa không chịu được mà ngã khuỵ xuống.
“Thành Hữu… Thành Hữu… em đau bụng…”
Anh ngoảnh đầu lại, mặt có chút biến sắc, nhưng lại nhanh chóng trở nên lạnh lùng như trước.
“Đừng giả vờ, tôi đâu có làm gì cô?”
Lục Châu dùng tay chống lên bàn, khom người lại. Nước mắt cô ứa ra.
Cô sợ đau, nhưng lại càng sợ con không còn.
Cô không thể để mất đứa bé này được…
“Cầu xin anh… Thành Hữu… cứu con của chúng ta…”
“Tôi không cần đứa con này. Nếu nó không còn, chính là không có duyên.”