“Bác sĩ nói em mang thai rồi.”
“Cô thích thì sinh.”
Đó chính là những gì mà Phó Thành Hữu, người đàn ông mà Lục Châu yêu, cũng là chồng của cô nói với cô.
Nhưng Lục Châu chỉ biết ngậm ngùi rồi gật đầu, vẫn còn cảm thấy may mắn vì anh không ép cô bỏ con. Anh không yêu cô. Đứa con này, cuộc hôn nhân này là thứ duy nhất mà anh có thể cho cô.
Cô không có người thân, Phó Thành Hữu cũng không thừa nhận bản thân là người thân của cô. Đứa bé được sinh ra, sẽ là người thân duy nhất của cô.
“Em sẽ sinh.”
“Tuỳ cô.”
“Thành Hữu, thực ra còn…”
Thế nhưng Lục Châu còn chưa kịp nói, Phó Thành Hữu đã tắt máy.
…
Khi Phó Thành Hữu trở về nhà thì đã quá nửa đêm. Lần đầu tiên anh thấy Lục Châu vẫn còn đợi mình ở trong phòng ăn. Nhìn thấy anh, cô vẫn mỉm cười, nhưng ẩn sâu trong nụ cười ấy lại chính là nỗi đau đang gặm nhấm cô từng ngày.
Anh ở bên người khác, trên người anh có lẫn mùi nước hoa khác.
“Đợi tôi làm gì? Hay là muốn ăn đêm?”
“Thì chúng ta phải ăn mừng chứ, em mang thai mà.”
“Cô đừng đòi hỏi quá nhiều. Cô biết vì sao tôi để cô tuỳ ý lựa chọn.”
Là vì Phó Thành Hữu cảm thấy có lỗi với cô.
Suốt ba năm kết hôn, Phó Thành Hữu chưa từng một lần đụng vào Lục Châu, ngoại trừ hai tháng trước đó… anh đã say rượu, đã cưỡng ép cô.
“Chỉ là một bữa ăn thôi mà, anh còn chưa thử ăn đồ em nấu bao giờ.”
Phó Thành Hữu cũng không từ chối mà ngồi xuống ghế.
Lục Châu biết anh đi với người khác, cũng không khóc lóc, không làm loạn.
Cô luôn tỏ ra bản thân vẫn ổn, nhưng chỉ cần đóng cửa lại một mình trong phòng, cô nhất định sẽ khóc hàng tiếng đồng hồ.
Ngay giữa lúc Lục Châu đang ăn, điện thoại của cô lại đổ chuông. Là Tô Minh Ngọc, bạn của cô gọi.
“Sao vậy? Sao lại gọi cho mình vào giờ này, cậu có chuyện gì sao?”
“Không, không phải mình, mà là về cậu.”
Lục Châu ngây người ra một lúc.
“Mẹ mình nói ngày mai sẽ nói cho cậu biết kết quả, đúng không? Mình đã nài nỉ mẹ nói cho mình bằng được…”
Tự nhiên Lục Châu có cảm giác chẳng lành.
“Mình xin lỗi… nhưng mẹ mình nói sức khoẻ cậu không ổn, không thể sinh con được, muốn giữ an toàn sẽ phải đình chỉ thai.”
Lục Châu hoảng loạn, ngay lập tức đứng bật dậy.
“Đình chỉ thai? Không! Mình sẽ sinh đứa bé này!”
Cô phải sinh đứa bé này ra, cho dù phải từ bỏ m.ạ*n.g sống của chính mình.
Phó Thành Hữu dường như hiểu ra điều gì đó. Từ trước tới nay, ai cũng biết sức khoẻ của Lục Châu không được tốt. Anh nghiến răng nghiến lợi, đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn.
“Bảo cô phá thì phá đi! Cô sinh con ra, tôi cũng đâu có yêu cô.”