Nước miếng nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng của Tần Nùng, phảng phất như nó rất khát vọng được ăn thứ này.
Cô liếʍ liếʍ khóe môi, sau đó mới chậm rãi hé miệng, vươn đầu lưỡi ra, liếʍ mạnh vài cái lên quy đầu của anh.
“Hít…” Lý Thần Niên ở phía trên phát ra một tiếng hít sâu sảng khoái, sau đó anh lại nhịn xuống, chọc chọc vần eo, cường thế mà cắm đại quy đầu to bằng nắm tay của anh vào trong miệng cô.
Tần Nùng bị nghẹn tới khó chịu, chỉ có thể cố gắng hết sức há to miệng cất chứa nó. Sau khi ngậm lấy quy đầu, đầu lưỡi lại liếʍ liếʍ vào đỉnh quy đầu, lập tức liếʍ được tinh vị sền sệt, nhám nhám, tanh nồng, mùi rất nặng.
“Ưm ưm…” Tần Nùng lắc đầu tỏ vẻ kháng nghị, thật sự không thể cắm vào sâu thêm nữa, cô vốn ăn không tiêu.
Lý Thần Niên từ trên cao nhìn xuống cô, hệt như vương giả đang dõi mắt nhìn nô bộc. Ánh mắt anh thâm thúy, khóe môi hiện lên ý cười thanh lãnh, dịu dàng nói: “Em nuốt vào đi, ngoan…”