Theo tiếng rên rĩ da^ʍ đãиɠ của cô, thân thể cô bắt đầu run rẩy một cách có tiết tấu, mãi tới khi cảm giác sảng khoái của cao trào lại lần nữa bao phủ khắp người cô.
“A… A… A…”
Rên lên tiếng cuối cùng xong, ngay cả Tần Nùng cũng cảm thấy mình như bị mất tiếng.
Lý Thần Niên đứng thẳng người, rũ mắt nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, khóe miệng anh cong lên, duỗi tay lấy hai tờ khăn giấy tới thong thả lau miệng lau mặt mình.
Sau khi lau khô, anh vò khăn giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Làm xong hết thảy anh mới duỗi tay bế cô lên, xoay người đi vào phòng nghỉ. Mãi khi đi tới bên mép giường anh mới đặt cô lên giường, mà anh cũng theo sát đó quỳ lên phía trên thân thể cô, từ trên cao nhìn xuống, sau đó vươn tay bắt đầu tháo dây lưng của mình, vừa cởi vừa nói: “Đến phiên anh sướиɠ.”
Khoảnh khắc khi dây lưng bị rút ra khỏi quần tạo thành một tiếng “viu”, tiếng này như đánh thẳng vào lòng cô, khiến trái tim cô bắt đầu nảy lên kịch liệt.
Tần Nùng quên cả hô hấp. Cô trợn tròn cặp mắt đào hoa, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Thần Niên đang quỳ gối trên thân thể cô.
Nhìn anh thuần thục tháo thắt lưng, sau đó lại kéo khóa kéo xuống, mỗi một động tác của anh đều khiến nhịp tim của Tần Nùng nhanh hơn một chút.
Mãi tới khi anh thả cự điểu đang sưng to trong quần ra, Tần Nùng cảm thấy chính mình sắp bộc phát bệnh tim.
Cuối cùng anh cũng không nhịn nổi mà muốn hung hăng ȶᏂασ cô ư?
Thế nhưng vị trí quỳ của anh rể có vẻ không đúng lắm, vì sao anh ấy lại quỳ ngay chỗ bả vai cô?
Lúc này, trên người Lý Thần Niên vẫn là bộ tây trang giày da nghiêm túc, cà vạt được thắt chỉnh tề. Cho dù anh đang quỳ trên giường nhưng dưới chân vẫn còn mang đôi giày da bóng loáng. Cả người từ đầu tới chân đều tràn ngập khí chất nho nhã chín chắn, nghiêm túc cấm dục.