Cả người cô hoàn toàn dại ra, đầu óc không cách nào vận chuyển. Cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, đại ma vương vẫn luôn trêu đùa cảm xúc của cô lại đột nhiên trực tiếp cúi người xuống liếʍ tao bức cô như vậy.
Không phải chỉ là tùy tiện liếʍ một chút, cũng không phải đang nhử cô, mà là mạnh mẽ lại dùng sức liếʍ bức cô.
Đầu lưỡi của anh linh hoạt cực kỳ, cuốn lấy âm đế sưng to của cô không ngừng liếʍ mυ"ŧ. Đôi môi khép mở cọ xát trên môi âʍ ɦộ của cô, xúc cảm mềm mại kia khiến eo cô tê dại từng cơn.
Chờ sau khi mυ"ŧ âm đế đủ rồi, đầu lưỡi anh bắt đầu hướng xuống dưới, liếʍ tới tao huyệt của cô.
Nơi huyệt khẩu đầy dâm thủy ướt dính, anh như mê muội mà để môi với cằm cọ cọ trên dâm thủy của cô, cọ ra một miệng thủy quang. Sau đó anh lại dùng đầu lưỡi quét phía trên, cuốn sạch tao thủy còn thừa lại, nuốt từng ngụm từng ngụm vào trong miệng.
Tần Nùng rũ mắt, chỉ nhìn dáng vẻ anh khẩu giao cho cô đã khiến cô hoàn toàn chìm đắm vào bầu không khí tính ái, cả người cũng trở nên da^ʍ đãиɠ hẳn lên.
Cô vặn vẹo mông, hai chân dạng ra thật rộng, tùy ý môi lưỡi anh liếʍ láp trên tao bức của cô.
Khi đầu lưỡi liếʍ tới hai môi âʍ ɦộ, vặn vẹo chui vào tao huyệt của cô, Tần Nùng như bị dọa, tao huyệt bắt đầu run rẩy, cả người cũng run rẩy theo: “A a a a… Thật sảng… Thật thoải mái… A a…”
Cô không thể khống chế tiếng rên của chính mình, chỉ có thể rêи ɾỉ lặp lại theo bản năng, lớn tiếng phát ra từng tiếng da^ʍ đãиɠ. Phảng phất như chỉ có như vậy mới có thể giải phóng bớt cảm xúc đang sắm nổ tung trong cơ thể.
Tưởng tượng tới người đàn ông vẫn luôn cao cao tại thượng, vẫn luôn thích đùa bỡn cô trong lòng bàn tay, mà giờ khắc này anh lại bỏ đi lớp vỏ bọc cao ngạo, nửa ngồi xổm người, dùng môi lưỡi anh càn quét tao huyệt cô… Chỉ nghĩ như vậy thôi Tần Nùng đã thiếu chút nữa cao trào.
Nhưng sở dĩ cô có thể thoải mái như vậy cũng là nhờ Lý Thần Niên liếʍ bức quá giỏi. Anh chỉ dùng đầu lưỡi đã có thể liếʍ tới cô dục tiên dục tử, hồn phách cũng sắp bay mất.