Dưới vô số lần bị đánh liên tục, cao trào như hồng thủy vỡ đê, che trời lấp đất mà vọt về phía Tần Nùng, chỉ chớp mắt đã bao phủ cô, khiến thân thể cô run rẩy nhẹ.
“Ưm…” Tần Nùng thoải mái tới mức phát ra một tiếng rên thật dài.
“Sảng đủ rồi?” Lý Thần Niên hỏi cô.
Tần Nùng thử ngồi thẳng người dậy, nhưng cảm giác tê dại khắp người khiến cô lại ngã trở về trong lòng Lý Thần Niên. Mãi một lúc lâu sau Tần Nùng mới hỏi anh: “Anh rể, chẳng lẽ anh không cảm thấy khó chịu sao?”
Nhưng hiện tại, bên cạnh có một người hợp tâm ý anh như vậy, anh càng lúc càng khó có thể khống chế chính mình.
Nghĩ tới đây, anh lại dùng một tay bế Tần Nùng lên, nói: “Phía dưới bẩn, lau một chút đã.”
Đúng là bẩn thận. Tao thủy chảy một hồi lâu, giữa hai chân và mông đều dính nhớp vô cùng. Tần Nùng cũng không giãy giụa mà ngoan ngoãn để anh rể bế vào phòng nghỉ tắm rửa.
Phòng tắm rất lớn còn được phân làm ba phần, bên trong có một bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch vừa sạch sẽ vừa rộng rãi.
Tần Nùng được anh rể ôm đặt lên bồn rửa tay, hai chân dạng ra, dưới ánh đèn, tao bức có vẻ càng thêm đỏ tươi.
Cô cúi đầu nhìn nó, tự thấy có chút uất ức, lại oán giận, “Anh xem, chỗ này của em đã bị anh đánh sưng lên rồi!”
Lý Thần Niên không hé răng mà lấy khăn lông thấm nước ấm, cúi đầu cẩn thận lau sạch tao bức giúp cô.
Anh lau thật sự rất cẩn thận, tỉ mỉ lau từ âm đế tới tao huyệt, còn cả phần phía dưới tao huyệt và cúc huyệt nữa.
Nhìn huyệt khẩu còn chưa ngừng co rút khép mở của cô, giọng Lý Thần Niên khàn khàn: “Cứ chảy nước mãi, không lau sạch nổi.”
Phía dưới của Tần Nùng vốn mẫn cảm, vừa bị khăn lông cọ xát như vậy, đương nhiên sẽ lại có cảm giác.
Cô hừ nhẹ, cố ý nói: “Lau không sạch thì anh liếʍ sạch giúp em đi.”
Lúc Tần Nùng nói ra lời này vốn mang theo một chút hờn lẫy, cô vốn cho rằng dù anh có đùa bỡn cô thế nào đi nữa cũng chỉ có thể dùng tay thôi, sao có thể dùng miệng được.
Nhưng mà không chờ cô kịp phản ứng lại, đã trơ mắt thấy Lý Thần Niên bỏ khăn lông qua một bên, dùng đôi tay đè lấy hai chân cô, cúi người xuống, há miệng ngậm lấy âm đế của cô.
Cả người Tần Nùng như bị điện giật, chỉ chớp mắt đã lại tê dại một trận.
Vậy mà đại đại đại đại ma vương lại… liếʍ huyệt cho cô?
“A a a… Ưm a…” Tần Nùng dùng giọng mũi dày đặc rêи ɾỉ. Cô ngồi tựa trên bồn rửa tay, cả người đều đang run rẩy.