Khóe mắt cô thấm đẫm nước mắt, thảm thương vô cùng mà gọi anh rể: “Quá khó chịu… Anh rể… Em… Em mắc ŧıểυ… Muốn đi ŧıểυ…”
Cuối cùng ly nước trước khi ngủ kia cũng sắp phát tác.
Cuối cùng Lý Thần Niên cũng ngừng xem tạp chí. Anh lấy mắt kính xuống, đặt cả kính và tạp chí lên tủ đầu giường bên cạnh rồi xoay người nhìn cô: “Không phải thận em tốt lắm à?”
Tần Nùng đã sắp khóc, làm nũng: “Anh rể…”
“Ừm.” Vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, lều trại dưới háng đã chống tới cao vô cùng.
“Anh… Anh rể, anh không khó chịu ư? Em thật sự… Thật sự rất khó chịu, a a a…” Cảm giác tao bức của cô sắp bị chơi hỏng.
Lý Thần Niên vươn tay, cách chăn lần sờ thân thể của cô, sau đó nói nhỏ: “Chỗ nào khó chịu?”
Tuy còn cách chăn nhưng ngay khoảnh khắc tay anh rể sờ lên tới, Tần Nùng vẫn cảm giác được sảng khoái. Cô lắc mông, vừa tao vừa lãng: “Toàn thân đều khó chịu.”
“Phải không?”
Bỗng nhiên Lý Thần Niên xoay người đè thẳng lên người cô, một tay chống dưới nách cô, hai đùi tách ra quỳ lên ngoài sườn đùi cô, từ trên cao nhìn xuống. Anh dùng một bàn tay, cách chăn mỏng vuốt ve đường cong thân thể của cô.
Bàn tay sờ lên một bên vυ", không nhẹ không nặng mà xoa nắn, trầm giọng hỏi: “Chỗ này có khó chịu không?”
Tần Nùng không nhịn được mà ưỡn ngực lên cao, muốn anh rể xoa mạnh hơn nữa.
Lý Thần Niên lại không cho cô được như ý, sau khi xoa nhẹ vài cái, bàn tay ở ngoài chăn lại thuận theo đường cong của cô chậm rãi sờ xuống dưới, sờ mãi cho tới khi đến nơi giữa hai chân cô.
Ngón tay anh dùng sức đè xuống, lập tức cảm nhận được cái trứng rung còn đang rung lắc kia. Anh xấu xa mà dùng sức đè lên trứng rung, khiến nó dán âm đế cô càng sát hơn, ngoài miệng còn hỏi: “Là chỗ này khó chịu ư?”
Ngay khoảnh khắc nơi giữa hai chân Tần Nùng bị đè nặng, mị thịt trong tao huyệt bắt đầu điên cuồng run rẩy, thần kinh khắp toàn thân như tập trung hết ở nơi tay anh đang đè lên, muốn anh nhanh chóng buông tay nhưng cũng muốn anh dùng sức đè xuống, để cô có thể thống khoái mà đạt tới cao trào.
Cô khó nhịn lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ thở gấp không ngừng: “A a a a… Anh rể, anh rể đừng đè… Em muốn đi ŧıểυ… Hu hu hu…”
Lý Thần Niên cong môi cười cười, tay bỗng buông ra, ngay trước mặt cô anh đứng dậy cởi quần ngủ ra. Chiếc qυầи ɭóŧ màu đen bên trong đã bị đại điểu của anh căng tới biến hình, quy đầu như muốn lao ra khỏi lưng quần.
Nhưng mà giây tiếp theo, vạt áo ngủ vừa bị kéo lên lại rơi xuống, khó khăn che chắn phần hông da^ʍ đãиɠ của anh.
Tần Nùng trừng lớn đôi mắt, gian nan nuốt nước bọt: “Anh… Anh rể…”
Anh rể làm vậy là… cuối cùng cũng chịu ȶᏂασ cô rồi ư?
Khi anh tắm rửa giúp cô, cho dù toàn thân anh đã ướt đẫm anh vẫn không chịu cởi quần áo ra. Nhưng lần này đang ở trên giường, cô còn đang đắp chăn đâu, vậy mà anh rể lại cởi quần ra.
Trái tim Tần Nùng nhảy lên tới cổ họng, sau đó kinh hoàng mà đập thình thịch thình thịch.