Những giác quan khác của cơ thể đều đã bị khép lại, chỉ còn mỗi đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm phần hông anh. Cho dù có vạt áo che chắn, nhưng đũng quần vẫn bị chống lên cao cao, qυầи ɭóŧ cũng bị chống tới biến hình, còn có rừng rậm màu đen lộ ra từ bên rìa ống quần.
Cuối cùng cũng tới rồi ư? Cô bị đùa bỡn cả ngày, cuối cùng cũng sắp được anh rể ȶᏂασ rồi ư?
Chỉ thấy anh rể thuận tay ném cái quần vừa cởi ra qua một bên, sau đó lại lần nữa chiếu theo tư thế vừa rồi, quỳ ngồi xuống đè lên trên thân thể cô. Mà trên người cô vẫn còn lớp chăn mỏng đáng chết kia.
Có phải thứ tự có sai sót gì đó rồi không? Không phải anh ấy nên xốc chăn của cô lên trước ư?
Chỉ nghe được anh lạnh nhạt mệnh lệnh: “Mở chân ra.”
Tần Nùng đã quen thuận theo mệnh lệnh của anh. Vừa nghe anh nói vậy cô lập tức ngoan ngoãn mở hai chân ra tới cực hạn. Chỉ thấy anh xê dịch đầu gối, rất tự nhiên mà quỳ xuống giữa hai chân cô, giữa hai bọn họ còn cách một lớp chăn không dày cũng không quá mỏng…
“Anh rể…” Cô run rẩy, nhỏ giọng gọi anh.
Lý Thần Niên thong dong cúi người xuống, cách một lớp qυầи ɭóŧ, cách một lớp chăn, không nhẹ không nặng mà thọc cự điểu sắp ló đầu ra khỏi lưng quần của mình tới nơi giữa hai chân cô.
Theo hơi thở của anh dần trở nên nặng hơn, eo hông anh cũng nhẹ nhàng đung đưa, động tác khiến đại điểu đã cương cứng của anh thọc từng thọc vào tao huyệt giữa hai chân cô. Cái trứng rung kia thì không khắc nào ngừng mà chấn động phía trên âm đế.
“Ưm…” Anh hừ khẽ một tiếng bên tai cô, tiếng hừ kia hệt như một tờ giấy nhám, hung hăng cọ xát bên màng tai cô, lập tức khiến bên tai cô nổi đầy da gà.
Ngay từ đầu anh chỉ thọc từng cái từng cái vào tao huyệt cô, theo sau đó, anh có chút không khống chế được cảm xúc, phần eo đong đưa càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn, lần lượt đỉnh vào, đỉnh tới Tần Nùng không ngừng trượt lên trên.
Anh không thể không duỗi tay ra nắm chặt lấy eo cô, khóa cứng cô dưới người.
Tuy có một lớp chăn ngăn cách, nhưng cắm mạnh như vậy vẫn khiến Tần Nùng có ảo giác như mình đang bị ȶᏂασ huyệt.