Tuyệt Đối Khống Chế

Chương 4

Trước Sau

break

“Không phải chân còn đang đau sao?” Mộc Vân cười nhẹ, cúi đầu hôn khóe miệng cô, dỗ dành: “Ngoan, để anh tư ôm em đi xuống.”

 

“Em muốn đến sân nhà sau.” Mộc Nhu không thích nơi náo nhiệt cũng không thích nơi đông người.

 

“Được.” Mộc Vân theo lời chuyển hướng đến sân sau, đặt cô trên xích đu cây mai xanh, ngồi xổm xuống cưng chiều nhìn cô nói: “Ngoan ngoãn ở đây nhé, anh tư bận rộn xong việc sẽ đến với em.”

 

Nói xong còn thân mật cọ cọ trán cô, lại cực kỳ lưu luyến hôn cánh môi cô.

 

Mộc Nhu nhìn bóng dáng anh dần dần đi xa, nhẹ nhàng đong đưa xích đu dưới thân, dường như lại cảm thấy nhàm chán, lại đi tới sảnh trước nơi mọi người đang tụ tập.

 

Cô nhìn thấy Mộc Phong đang nói chuyện vui vẻ với người khác, trên mặt của người đàn ông là nụ cười khiêm tốn lễ độ, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc chúng sinh kia quả thực khiến người khác như tắm mình trong gió xuân.

 

Có lẽ trong mắt mọi người, bất kể là bề ngoài hay bên trong của người đàn ông đều không thể tìm ra chút tật xấu nào, có thể nói là xuất chúng.

 

Mộc Nhu lặng lẽ nhả ra bốn chữ: “Mặt người dạ thú.”

 

Cô bĩu môi, nhớ tới bộ dáng dũng mãnh cường thế của anh hai trên giường, rõ ràng nhìn trông lịch sự văn nhã, nhưng cố tình nơi đó lại lớn như vậy, mỗi lần đều dùng sức nhét thứ kia vào huyệt nhỏ của cô, hoàn toàn không để ý đến ý nguyện của cô chút nào.

 

Ghét nhất không gì sánh bằng!

 

Nhìn chằm chằm mặt mày cũng có thể cười niềm nở với người khác của anh, Mộc Nhu tiện tay cầm lấy một đóa hoa hồng trong bình hoa, trút giận ngắt từng cánh hoa ném xuống, cánh hoa đỏ rực rơi xuống đất, lại bị cô giẫm lên mấy cái.

 

Như thể chú ý tới sự tồn tại của cô, Mộc Phong đột nhiên nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên một vòng cung dịu dàng, Mộc Nhu lại nhìn thấy ngọn lửa nóng như lửa đốt ẩn trong đôi mắt đen điềm tĩnh của anh.

 

Thấy người đàn ông đang đi về phía mình, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Mộc Nhu vang lên mạnh mẽ, ngón tay dùng sức, đầu ngón tay bị đâm vào gai trên rễ hoa hồng chảy ra chút máu.

 

Cô đau đớn bỏ vết thương đang chảy một chút máu vào miệng hút máu, vội vàng bỏ chạy.

 

Mộc Phong nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm không nhìn thấy được, vòng qua một bước vẫn bắt được cô ở sân sau, không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đầu Mộc Nhu đụng vào trong ngực anh, phản xạ nhanh chóng định xoay người, lại bị anh ôm vào lòng.

 

“Chạy cái gì? Sợ anh ăn thịt em?” Cánh tay của Mộc Phong ôm lấy eo nhỏ của cô, thấp giọng thì thầm bên tai cô.

 

Nơi này không có người, người giúp việc đều bận rộn ở sảnh trước, Mộc Nhu càng thêm luống cuống: “Anh hai… Không được…”

 

“Không được cái gì?” Mộc Phong cười khẽ ngậm vành tai nhạy cảm của cô dùng đầu lưỡi liếʍ láp cẩn thận, bàn tay thon dài men theo đôi chân trắng nõn trơn bóng sờ vào trong váy cô: “Ai cho phép em mặc váy ngắn như vậy?”

 

Bên trong cô chỉ mặc qυầи ɭóŧ, bàn tay của người đàn ông không kiêng nể gì luồng vào nơi riêng tư của cô, trừng phạt dùng đầu ngón tay đè vào u cốc của cô vừa trải qua trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt và đặc biệt nhạy cảm.

 

“Thật đúng là không nghe lời, lại muốn bị anh trai làm sao? Có tin lần này anh làm đến nỗi em không thể xuống giường được nữa không?” Giọng điệu âm cuối vang lên cực kỳ mềm mại, tuy rằng giọng điệu của anh nhìn như ôn nhu, nhưng lại làm cho trong lòng Mộc Nhu sợ hãi một trận.

 

Thực tế váy của cô không tính là ngắn, làn váy có tua rua chỉ dài đến đầu gối và dưới đùi, nhưng du͙© vọиɠ chiếm hữu của Mộc Phong thật sự quá mạnh, cô chỉ có thể cúi đầu trả lời: “Anh, anh tư…”

 

Khóe miệng Mộc Phong tràn ra một tiếng hừ lạnh, đầu ngón tay mở mép qυầи ɭóŧ của cô ra, cảm nhận được sự ẩm ướt của cô, cổ họng thắt chặt, tiếng thở trở nên nặng nề hơn, sau khi phát hiện hai chân cô gắt gao khép lại, giọng anh trầm xuống: “Mở ra.”

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc