Nếu như nói cô chỉ là em gái cùng ba khác mẹ của họ, nhưng Mộc Nhu được sinh ra cùng mẹ, tại sao họ có thể làm ra chuyện như vậy đối với em gái ruột của mình.
Nhìn từ phản ứng, rõ ràng Mộc Nhu là bị ép buộc, vẫn luôn yếu đuối khóc lóc xin tha, nhưng làm sao cô ấy có thể phản kháng được hai người anh trai cường thế của cô đây, hai chân tách ra hai bên đều bị Mộc Phong giữ chặt trên tay, nhụy hoa giữa hai chân lại bị gậy thịt lớn của anh tàn phá liên tục, đã bắt đầu trở nên sưng đỏ không chịu nổi.
Một người khôn ngoan như Mộ Vân sao có thể không phát hiện ra sự tồn tại của một người khác ở ngoài cửa, anh nhếch khóe môi, dùng khóe mắt liếc nhìn nhìn Mộc Tinh đang đứng ở bên ngoài, lại nhìn về phía anh hai đang thỏa thích cắm vào, anh ấy đang ra sức lấy lòng người phụ nữ nhỏ dưới thân, không rảnh chia ánh mắt cho anh.
Dứt khoát Mộc Vân cũng không thèm để ý tới, chuyên tâm hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ướt át mà thằng em mình được bao bọc bởi cái miệng nhỏ nhắn của em gái, thỉnh thoảng vuốt ve cặp vυ" vểnh trước ngực cô.
Mộc Nhu vùi đầu vào giữa hai chân của Mộc Vân, người đàn ông phía sau ȶᏂασ quá mức hung mãnh, khiến cô thỉnh thoảng nhả gậy thịt trong miệng ra, đáng thương cầu xin anh hai: “A a… Nhẹ lại anh…”
Bị khoang miệng nóng ấm của cô bọc đến có chút không chịu nổi, hơn nữa cô bú lâu như vậy, Mộc Vân không nhịn được trực tiếp bắn vào trong miệng nhỏ của em gái, nhìn cô nhíu đôi mày đẹp, vô thức dời đầu sang chỗ khác.
“Nuốt xuống.”
Mộc Nhu bị đè sau gáy lại chỉ có thể thông qua tiếng hừ nhẹ để biểu đạt sự phản kháng của mình, chất lỏng nóng hổi phun ra chảy hết vào trong cổ họng.
Nhìn khóe mắt cô rưng rưng, bị ép nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, Mộc Vân lại vô cùng hài lòng cong khóe môi, sờ sờ đầu cô.
“Thật ngoan, anh tư có khen thưởng.” Anh vươn đầu lưỡi ra liếʍ sạch dịch trắng đục còn sót lại ở khóe miệng cô, lưỡi dài nóng rực lại tùy ý mυ"ŧ mát quấy rầy, quấn lấy đầu lưỡi của cô khuấy động trong vách khoang miệng mềm mại của cô.
Mùi đàn hương tanh nồng tràn ngập miệng hai người, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm các giác quan của nhau, hơn nữa đầu lưỡi còn bị hung hăng hút vào, khiến cho huyệt nhỏ của Mộc Nhu nhất thời co rụt lại, kẹp đến mức Mộc Phong đang dùng sức chạy nước rút ở sau lưng bắn ra.
Cô mệt không chịu nổi, cái miệng nhỏ và huyệt nhỏ bị chà đạp đến đỏ bừng sưng lên, vô lực tê liệt ngã xuống trên giường lớn.
Hai người đàn ông lại ôm cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ba người nằm trong bồn tắm xả đầy nước ấm, mềm mại tựa vào người Mộc Phong, hai chân bị Mộc Vân banh ra vòng qua eo anh, còn anh thì nghiêm túc dùng ngón tay giúp cô dọn dẹp huyệt nhỏ, móc khuấy dịch đục sâu trong hoa tâm ra.
Thẳng đến bàn tay to phía sau lại một lần nữa sờ lên ngực cô, lý trí của Mộc Nhu mới tỉnh táo hơn một chút, nhìn về phía cánh môi đang phủ xuống mình.
Cho rằng anh hai lại muốn, cô muốn nghiêng đầu né tránh, lại bị người đàn ông giữ chặt cằm không cho từ chối.
Mộc Phong cạy mở răng đang giam hãm của cô ra, đút thuốc trong miệng vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi áp vào cổ họng cô, ép cô nuốt xuống, khi tách ra còn lưu luyến mổ mổ đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, hai người giúp cô mặc quần áo, bản thân cũng thay âu phục, Mộc Phong nhìn bé con đang ngồi bên giường có chút thất thần, ưu nhã cài nút áo sơ mi.
“Không muốn đi xuống thì nghỉ ngơi.”
Vừa nghĩ đến anh vừa mới lăn lộn mình qua lại không chút lưu tình ở trên giường, Mộc Nhu hoàn toàn không muốn để ý tới anh, anh cũng không tức giận, sờ sờ đầu cô, lại hôn lên mặt cô, đi xuống trước.
Nếu bữa tiệc hôm nay biến mất quá lâu, ông già chắc chắn sẽ càm ràm.
Mộc Vân đi vào phòng thay đồ của cô chọn một bộ lễ phục không hở hang cho cô mặc vào, mang giày xong, bế người lên.
Mộc Nhu lắc lắc hai bắp chân của mình, còn nghẹn thở: “Tự em đi được.”