Mộc Nhu không dám không nghe theo, hơi tách hai chân ra, đầu ngón tay thon dài của anh nán lại ở lối vào ướt át một lúc, sau đó đi theo khe nhỏ kia đâm vào.
Toàn thân Mộc Nhu run rẩy, nắm chặt lấy cổ tay anh: “Anh hai… Xin anh mà, đừng ở đây”
Tuy rằng mọi người đều đang tập trung ở sảnh trước, nhưng vẫn có rất nhiều người hầu bận rộn ra vào trong sân sau, nếu bị nhìn thấy…
“Ướt đẫm hết cả rồi, em còn nhịn được?” Ngón tay Mộc Phong dần dần khuấy đảo vách tường bên trong của cô, nghĩ đến cảm giác chạy nước rút trong cơ thể ấm áp của cô, du͙© vọиɠ dưới háng nhanh chóng ngẩng đầu, không chút cố kỵ đặt ở giữa mông Mộc Nhu.
“Sẽ bị người khác… Nhìn thấy.” Mộc Nhu cắn cánh môi mình, hai mắt dần dần mê ly, dưới sự đùa bỡn của Mộc Phong, huyệt nhỏ dần tiết ra dịch yêu càng nhiều, bôi trơn cửa động.
“Bé cưng à, nơi này của em… Dường như rất muốn anh cắm vào.” Thân thể nhạy cảm của cô khiến Mộc Phong cười xấu xa.
“Đừng mà…” Khi ngón tay anh nhanh chóng đâm vào trong vách tường bên trong, càng lúc càng nhiều kɧoáı ©ảʍ tích tụ từ bụng dưới của Mộc Nhu, cô lắc đầu kháng cự.
Cảm giác được vách tường bên trong của cô đột nhiên co rút lại, hiển nhiên đã đạt đến cơn cao trào nhỏ, bắt đầu gắt gao hút lấy ngón tay của anh.
“Cô nhóc da^ʍ đãиɠ.” Miệng bảo không cần, nhưng cơ thể lại bị họ dạy dỗ trở nên vô cùng thành thật.
Mộc Phong có chút khó khăn rút ngón tay dính đầy dịch yêu của cô ra, cho vào trong miệng mυ"ŧ sạch sẽ, dáng vẻ một tay cởi thắt lưng rất tàn khốc, anh ôm Mộc Nhu đến một góc mà người khác không nhìn thấy, nâng hai chân cô quấn quanh eo mình, trực tiếp tiến vào trong cô.
Tư thế này khiến Mộc Nhu hoàn toàn lơ lửng trên không trung, cô sợ mình sẽ ngã xuống nên dùng cánh tay quấn chặt cổ Mộc Phong, nửa người dưới của hai người áp sát vào nhau.
“Hưm… Chặt chết anh rồi bé cưng ơi, sao lại hút đến vậy chứ.” Rõ ràng mới làm cách đây không lâu, nhưng hơi nóng siết chặt bên trong âʍ đa͙σ của cô vẫn khiến da đầu anh ngứa ran.
Mộc Phong thở hổn hển, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, dùng đôi môi mỏng chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang rêи ɾỉ của cô, tùy ý nhấm nháp hương vị chiếc lưỡi mềm mại của cô, đồng thời di chuyển nhịp nhàng cặp mông cường tráng của mình giữa hai chân cô gái.
Bàn tay nhỏ bé của Mộc Nhu nắm chặt tóc của Mộc Phong, chỗ liên kết giữa hai người dần tạo ra càng nhiều thứ dính nhớp, âm bộ bị gậy thịt của anh va chạm phát ra tiếng bạch bạch, có vẻ đặc biệt rõ ràng ở trong góc yên tĩnh này.
“Thoải mái không em?” Anh buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra rồi hỏi.
Lông mày của Mộc Nhu đều nhíu vào, hai chân trắng mịn lắc lư không ngừng theo động tác kịch liệt của Mộc Phong.
“Không nói lời nào, vậy là anh có thể làm tiếp lần hai rồi?” Khóe môi của Mộc Phong nhếch lên vài phần xấu xa, quy đầu cố tình cọ sát vào điểm nhạy cảm trên vách trong của cô gái, đâm mạnh vài cái.
“Thoải, thoải mái…” Mộc Nhu vội vàng trả lời, cô thực sự sợ cô làm chuyện này ở đây sẽ bị người khác, thật sự xấu hổ muốn chết.
“Thoải mái cái gì? Thoải mái ở đâu? Chỗ này đúng không?” Mộc Phong đột nhiên tăng thêm lực đưa đẩy trong huyệt mềm của cô, mỗi lần gậy thịt cứng rắn to dài rút ra đều mang theo hai mảnh thịt mềm bị tàn phá đến sưng đỏ, men theo miệng huyệt hơi hé mở hung hăng đâm vào.
“Nơi này của bé cưng, cắn anh chặt quá, xem ra rất thích bị anh trai làm nhỉ.”
“Mỗi lần làm em, anh ước gì mình có thể trực tiếp chết trong huyệt nhỏ của em.”
Mộc Phong kéo cổ áo của cô ra, vùi đầu vào xương quai xanh mυ"ŧ mát gặm cắn, cảm giác huyệt nhỏ của cô vì lời mình nói mà trở nên càng thêm chặt chẽ ướt át, anh ôn nhu cười cười.