Trong chùa tuy không thể so bì với cung đình, nhưng gian phòng mà Thái hậu cư ngụ vẫn được chăm chút kỹ lưỡng.
Phòng ốc rộng rãi, xung quanh yên tĩnh, còn có một ŧıểυ Phật đường để Thái hậu tiện bề lễ bái. Trên bàn án có đốt trầm hương, thoang thoảng mùi hương đàn khiến người ta an tâm, tĩnh tại.
“Hoàng hậu tiến cung đã ba năm rồi nhỉ?” Thái hậu ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, một tay đặt trên bàn án, tay kia lần chuỗi Phật châu, thần sắc không có gì khác lạ, như thể thật sự chỉ gọi nàng đến để trò chuyện.
Nghe câu hỏi ấy, trong lòng Yên Chiêu Chiêu bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ cung kính. “Dạ, phải.”
Quả nhiên, ngay sau đó, Thái hậu liền nói: “Ba năm rồi, Hoàng hậu đến nay vẫn chưa có con cái.” Bà khẽ thở dài. “Ngươi hẳn cũng biết rõ quy củ truyền ngôi của Đại Thịnh triều chúng ta. Hoàng vị chỉ truyền cho đích tử, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể sinh hạ quân chủ tiếp theo. Nhưng ngươi thử nhìn xem, ngươi đã làm được gì?”
Ngữ khí của Thái hậu mang theo vài phần trách móc. “Hoàng thượng chưa từng ở lại Phượng Nghi cung, ngươi cũng chẳng chủ động mời người đến. Cứ thế này, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn Đại Thịnh triều ta tuyệt tự sao?”
Yên Chiêu Chiêu vội quỳ xuống, giọng điệu đầy vẻ khó xử. “Mẫu hậu, Hoàng thượng chán ghét thần thiếp đến vậy, thần thiếp nào dám xuất hiện trước mặt người để khiến người thêm phiền lòng.” Vào cung ba năm, Thái hậu lại chọn đúng hôm nay để đề cập việc này, hẳn là đang mưu tính điều gì.
Nhưng Yên Chiêu Chiêu chán ghét Hoàng đế đến mức ấy, đừng nói tranh sủng, chỉ cần ở chung một chỗ với hắn đã khiến nàng bực bội khó chịu, huống hồ là phải cùng hắn ân ái.
Nghe nhắc đến chuyện Hoàng thượng chán ghét Yên Chiêu Chiêu, sắc mặt Thái hậu khẽ biến, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. “Hoàng thượng mê luyến mỹ sắc, mà Hoàng hậu ngươi lại dung mạo hơn người. Chỉ cần ngươi dốc lòng, ánh mắt của Hoàng thượng ắt sẽ dừng lại trên ngươi.”
Thấy nàng im lặng, Thái hậu tưởng rằng nàng đã nghe lọt tai, liền nói tiếp: “Hậu cung tuy nhiều nữ nhân, nhưng chỉ mình ngươi là chủ của chốn này. Dù Hoàng thượng có sủng ái ai đến mấy, cũng không thể vượt qua ngươi. Cho dù các phi tần kia có mang long thai, cũng không thể được lập làm Thái tử. Ngươi chỉ cần tranh thủ một chút, sinh ra hoàng tử, liền có thể mẫu nghi thiên hạ, vinh hoa cả đời.”
“Ngươi biết bao nhiêu ŧıểυ thư khuê các ao ước cơ hội này không? Ngươi nhất định phải trân trọng.”
Bàn tay Yên Chiêu Chiêu đặt bên hông dần siết chặt, trong đôi mắt rũ xuống lóe lên tia hận thù cùng bất cam.
Sinh hạ hoàng tử liền vinh hoa cả đời?
Cơ hội mà bao nhiêu người ao ước?
Nhưng có ai từng hỏi nàng Yên Chiêu Chiêu có muốn cơ hội chó má này không?!
Giống như năm xưa, những người thân mà nàng từng tin tưởng vì lợi ích mà gả ép nàng vào cung, chưa từng ai hỏi nàng có bằng lòng hay không. Tình thân, trước lợi ích, vốn không đáng một xu.
“Hoàng hậu, ngươi đã hiểu rõ lời ta nói hôm nay chưa?”
Yên Chiêu Chiêu khép mắt, cắn chặt môi, hồi lâu mới đáp: “Thần thiếp hiểu.”
Thái hậu liếc nhìn Dục Mẫn đứng một bên. Dục Mẫn hiểu ý, vội bước đến gần Yên Chiêu Chiêu, móc từ trong áo ra một bình sứ nhỏ rồi đưa cho nàng.
Thái hậu trên cao lần nữa lên tiếng: “Thứ này, ngươi cầm lấy.”
Yên Chiêu Chiêu dù không muốn nhưng vẫn vươn tay nhận lấy, chăm chú quan sát. Bên ngoài chỉ là một bình sứ hết sức bình thường, lắc nhẹ không nghe thấy tiếng gì, có lẽ là dạng bột.
Nàng còn đang mơ hồ suy đoán, giọng nói của Thái hậu lại vang lên bên tai. “Thứ này trợ hứng.”
Ánh mắt Yên Chiêu Chiêu lạnh lẽo, siết chặt bình sứ trong tay. Thái hậu dường như không nhận ra, chỉ chăm chăm khuyên nhủ. “Chỉ cần ngươi chủ động hơn một chút, lại có thêm vật này trợ giúp, còn sợ Hoàng thượng không sủng hạnh ngươi sao?”
Đến câu cuối, Thái hậu như thể vì nàng mà nhọc lòng khôn xiết. “Được rồi, ai gia đã tận tâm tận lực giúp ngươi, mong Hoàng hậu đừng phụ lòng tốt của ai gia.”
Đôi tay nàng siết chặt thành quyền, hơi run rẩy, cúi mình hành lễ. “Thần thiếp, tạ ơn mẫu hậu.”
Rời khỏi phòng Thái hậu, ánh hoàng hôn đỏ cam chiếu rọi lên người Yên Chiêu Chiêu. Lẽ ra lúc này nàng phải cảm thấy ấm áp, nhưng lại chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi đầm đìa, tựa như vừa được vớt lên từ hầm băng, đến cả hàm răng cũng khẽ lập cập.
Nàng nhét bình sứ vào tay Bích Lạc, rút khăn tay ra lau liên tục bàn tay trắng nõn của mình, cứ như thể tay nàng vừa dính phải thứ bẩn thỉu gì đó. Dù đã lau đến mức lòng bàn tay đỏ ửng, nàng vẫn không chịu dừng lại.
Bích Lạc thấy vậy, trong lòng nhói đau, vội bước lên giữ lấy tay Yên Chiêu Chiêu. “Nương nương, chúng ta về thôi.” Nàng liếc nhìn về phía sau, Yên Chiêu Chiêu lập tức hiểu ý, mạnh mẽ đè nén cảm giác ghê tởm như bị rắn độc bò qua sống lưng, vịn tay Bích Lạc, bước nhanh rời khỏi phòng của Thái hậu.
“Ta... ta cần nước...” Về đến Tây Uyển, Yên Chiêu Chiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, liền gọi Bích Lạc mang nước tới. “Nhanh lấy nước để bản cung rửa tay!”
Bích Lạc không dám chậm trễ, vội mang chậu nước cùng khăn sạch đến, cẩn thận lau rửa tay cho nương nương.
Thấy động tác của Bích Lạc quá nhẹ nhàng, Yên Chiêu Chiêu nhíu mày. “Lau sạch vào.”
“Nương nương, tay người đã đỏ hết cả rồi...” Đôi mắt Bích Lạc hơi nóng lên. Nàng biết rõ, điều khiến nương nương cảm thấy bẩn không phải là đôi tay này, mà là ký ức dơ bẩn kia.
Người khác có lẽ không biết, nhưng nàng hiểu hơn ai hết, điều mà nương nương ghét cay ghét đắng nhất chính là loại xuân dược bẩn thỉu ấy. Chỉ cần chạm phải, những ký ức đau đớn kia sẽ lại ùa về.
Cơn đau nhói từ lòng bàn tay dần kéo Yên Chiêu Chiêu khỏi những ký ức kinh hoàng. Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Bích Lạc, lòng nàng chợt yên ổn hơn đôi chút. Sự tồn tại của Bích Lạc có lẽ là chút ấm áp duy nhất trong cuộc đời nàng. Những lúc khó khăn nhất, luôn có Bích Lạc đồng hành, từ trước đến nay đều như vậy, kể cả khi bước vào hoàng cung.
“Ta không sao.”
Thấy sắc mặt Yên Chiêu Chiêu không còn trắng bệch như trước, Bích Lạc mới thở phào nhẹ nhõm. “Nương nương đừng lo, nô tỳ sẽ đem thứ đó đi đốt sạch, tuyệt đối không để làm bẩn mắt người.”
“Đừng đốt, thứ đó vẫn còn tác dụng.” Sau khi cảm giác ngột ngạt kia tan biến, Yên Chiêu Chiêu như thể lại thu mình vào một vỏ bọc an toàn, khởi động chế độ tự bảo vệ, không để ai thấy được dáng vẻ yếu đuối, dễ tổn thương của mình.
Bích Lạc ngạc nhiên. “Thứ dơ bẩn như vậy thì có tác dụng gì chứ?”
Yên Chiêu Chiêu thở dài, dường như đã phần nào hiểu được hành động hôm nay của Thái hậu. “Thái hậu xưa nay không nhúng tay vào chuyện hậu cung. Hẳn là hôm nay bà ta mới thật sự nhận ra những nữ nhân trong hậu cung Đại Thịnh triều này là dạng người gì. Theo như bà ta thấy, chỉ là một đám người có nhan sắc nhưng không có đầu óc.”
Thấy Bích Lạc vẫn cau mày vẻ không hiểu, nàng tiếp tục giải thích. “Hoàng đế phong lưu, chỉ mê cái mới lạ. Ai có chút nhan sắc đều được sủng ái, nhưng những kẻ đó rốt cuộc cũng chỉ là món đồ chơi cho hắn. Qua vài ngày, khi đã chán, hắn liền quên sạch, không còn nhớ đến nữa.”
“Chính vì thế, Thái hậu mới làm ra chuyện hôm nay. Hậu cung có bao nhiêu nữ nhân, nhưng chỉ có bản cung là chủ hậu cung. Trong mắt Thái hậu, bản cung dễ khống chế, lại có gia thế, nhan sắc và địa vị. Với tốc độ thay người của Hoàng đế, muốn đào tạo một hoàng hậu nghe lời sẽ tốn thời gian hơn nhiều, không bằng dùng ngay Hoàng hậu hiện tại để giữ chân hắn.”
Khóe môi Yên Chiêu Chiêu khẽ nhếch nụ cười chua chát. “Quan trọng hơn cả, Hoàng đế hiện chưa có con. Thái hậu lo rằng nếu có ngày Hoàng đế gặp chuyện bất trắc, hoàng vị sẽ rơi vào tay kẻ khác.”
Trong hoàng cung, giữa vòng xoáy quyền lực này...
Người người đều lợi dụng lẫn nhau, chẳng hề có tình cảm.
Thậm chí, đối với bọn họ, tình cảm cũng chỉ là thứ có thể tùy ý vứt bỏ.
Ngay cả tình mẫu tử cũng không thoát khỏi toan tính.
So với con trai, Thái hậu yêu quyền lực và sự kiểm soát hơn.
Nhìn Bích Lạc với vẻ mặt vẫn còn mơ hồ, Yên Chiêu Chiêu khẽ bật cười, tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút.
“Nương nương, vậy... cái bình đó xử lý thế nào ạ?”
Yên Chiêu Chiêu bỗng nở nụ cười, ánh mắt thoáng lạnh lẽo. “Ngươi giữ lại là được.” Nàng vốn theo nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng giờ đã tính kế lên đầu nàng, nếu không phản kích, chẳng phải ai cũng coi nàng là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp sao?
“Nhận được món quà lớn như vậy, bản cung cũng nên đáp lễ cho thật trọng hậu mới phải.”