Những ngày sau đó, Yên Chiêu Chiêu như thường lệ an phận thủ thường, cùng Thái hậu theo trụ trì tụng kinh. Ngày tháng trôi qua yên ổn, không có gì đáng nói.
Nhưng hôm nay, sau khi làm xong khoá sớm trở về chuẩn bị nghỉ trưa, Yên Chiêu Chiêu lại đón tiếp một vị khách không mời mà đến.
Người chưa từng đến bái kiến nàng – Nhạc tần – hôm nay lại dẫn theo cung nữ đến hành lễ. Yên Chiêu Chiêu khẽ cau mày, nhất thời không nhớ ra Nhạc tần là ai. Bích Lạc thì thầm bên tai, nàng mới chợt nhớ, Nhạc tần chính là sủng phi hôm trước bị Thái hậu kéo ra khỏi đại điện Phật đường vì nói lời không hay sau lưng nàng.
Người đã đến thỉnh an, nàng đương nhiên không thể đuổi về.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Nhạc tần hành lễ theo chuẩn mực, dáng vẻ cung kính ngoan ngoãn, khiến người ta khó mà tin được đây là vị sủng phi kiêu căng bướng bỉnh hôm nọ.
“Đứng lên đi, ban tọa.” Yên Chiêu Chiêu thấy nàng ta đã ngồi xuống, cũng không buồn phí lời khách sáo. Từ khi vào cung, Nhạc tần chưa từng đến Phượng Nghi cung hành lễ, hôm nay đến đây chắc chắn không chỉ vì thỉnh an đơn thuần. “Muội muội hôm nay sao lại đột nhiên nhớ đến thỉnh an bổn cung?”
Nhạc tần nghe vậy, cười nhẹ, đưa ngón tay thanh mảnh khẽ chạm vào búi tóc. “Nương nương nói gì thế, trước đây là thần thiếp thất lễ, hôm nay đặc biệt đến để tạ tội.”
Yên Chiêu Chiêu nghe vậy không khỏi nhướng mày, vẻ mặt thoáng kinh ngạc. Không nói đến chuyện đã qua vài ngày, chỉ riêng thái độ này đã không giống người thực lòng đến nhận lỗi. Nhạc tần mặc váy yên la thịnh hành nhất, búi tóc cài đầy trâm ngọc, hai bên còn treo bước diêu tinh xảo, toát lên vẻ quý phái. So với nàng ăn mặc giản dị, lúc này Nhạc tần càng giống một vị Hoàng hậu đoan trang quyền uy.
Nhạc tần như cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, giữa mày thoáng lộ vẻ áy náy, ý cười bên môi cũng nhạt dần, bày ra vẻ khó xử nhưng giọng nói lại có chút hân hoan: “Thần thiếp vốn định sớm đến tạ lỗi, nhưng mấy đêm liền đều được Hoàng thượng triệu thị tẩm.” Nói đến đây, nàng ta cúi đầu, hai má ửng đỏ, bàn tay cầm khăn che miệng, dáng vẻ thẹn thùng. “Vì vậy... mới chậm trễ vài hôm, mong nương nương thứ lỗi.”
Nghe đến đây, Yên Chiêu Chiêu sao lại không hiểu? Người trước mặt căn bản không phải đến tạ lỗi mà là vì chuyện mất mặt hôm đó mà cố tình mang theo vẻ kiêu ngạo đến đây chọc tức nàng.
Nếu đã vậy, nàng cũng không cần phải khách sáo.
Yên Chiêu Chiêu định lên tiếng thì lại nghe Nhạc tần tiếp lời, giọng đột nhiên thấp xuống, mang theo chút thần bí: “Thần thiếp hôm qua hầu hạ, Hoàng thượng... có nhắc đến nương nương.”
Câu này vừa dứt, nàng ta cố tình dừng lại, tựa như thả câu chờ cá cắn mồi.
Yên Chiêu Chiêu khẽ cười, không chút do dự tiếp lời: “Hoàng thượng nói gì?”
Nhạc tần vờ như khó xử hồi lâu, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng bảo... nương nương đức không xứng vị, sớm muốn phế hậu. Còn nói... nương nương chẳng dịu dàng chu đáo, không bằng thần thiếp.”
Dứt lời, nàng ta cúi đầu, dáng vẻ như ủy khuất, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ đắc ý. Nàng ta chính là muốn Yên Chiêu Chiêu khó xử, thậm chí phát tác. Nếu Hoàng hậu giận dữ trách phạt, nàng ta có thể vin vào đó nhờ Hoàng thượng phân xử.
Thế nhưng, Yên Chiêu Chiêu lại chỉ khẽ cười, giọng điềm nhiên: “Hoàng thượng nói cũng đúng, bổn cung quả thực không dịu dàng chu đáo bằng Nhạc tần.”
Nhạc tần ngẩn người, dường như không tin nổi. Phản ứng này hoàn toàn khác với những gì nàng ta đã dự liệu.
“Muội biết tại sao bổn cung không để tâm không?” Yên Chiêu Chiêu cười khẽ, không đợi nàng ta đáp, tiếp lời: “Bởi vì dù trong mắt Hoàng thượng bổn cung thế nào, ta vẫn là Hoàng hậu, vẫn là chủ của hậu cung này.”
“Còn ngươi thì sao? Vì điều gì mà ngồi đây?”
Sắc mặt Nhạc tần tái xanh, lời của Yên Chiêu Chiêu chẳng khác nào khẳng định rằng dù nàng ta có mưu mô đến đâu, cũng không thể lay động được vị trí của Hoàng hậu.
Yên Chiêu Chiêu nhếch môi, ánh mắt thoáng tia chế nhạo: “Hậu cung này, nữ nhân hoa tàn bại liễu chỉ là chuyện sớm muộn. Hoàng thượng yêu mỹ nhân, nhưng lòng yêu thích cũng chóng tàn. Các ngươi tranh đoạt ân sủng, nhưng giữ không nổi trái tim Hoàng thượng, kết cục cũng chỉ là lụi tàn cô độc.”
“Không thể nào!” Nhạc tần lập tức phản bác, giọng run run: “Hoàng thượng sủng ái ta, không phải hứng thú nhất thời!”
Yên Chiêu Chiêu vẫn giữ nụ cười nhẹ, chậm rãi nói: “Hy vọng vậy. Chỉ mong hoa của muội muội nở rộ dài lâu.”
Nhạc tần hậm hực rời đi, dáng vẻ khi đi đã không còn chút tự tin lúc đến. Nàng ta không ngờ rằng Hoàng hậu lại sắc sảo đến vậy, vừa không chịu mất bình tĩnh lại vừa khiến nàng ta rơi vào vòng xoáy lo lắng, bất an.
“Bích Lạc, đi theo nàng ta. Nếu đúng như ta đoán, hãy đem chút lễ vật này dâng Hoàng thượng.” Yên Chiêu Chiêu chỉ vào chiếc bình sứ trên bàn, ánh mắt lạnh lùng. “Hồi lễ thế này, thiếu sao được Hoàng thượng.”
“Vâng, nương nương.” Bích Lạc cúi đầu lĩnh mệnh, rồi nhanh chóng rời đi.
Trong phòng lại trở về sự yên tĩnh. Yên Chiêu Chiêu đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, đưa mắt nhìn xa xăm, khóe môi cong lên, ý cười thản nhiên nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Nàng chưa bao giờ tham gia vào những cuộc tranh đấu trong hậu cung, bởi lẽ, nàng hiểu rõ một điều: kẻ thắng hay thua cuối cùng, đều không quan trọng.
Chỉ cần nàng còn ở vị trí cao nhất, thì những kẻ như Nhạc tần, bất luận có dùng mưu kế gì, cũng không thể vượt qua được.
Đằng sau vẻ ngoài dịu dàng ấy, nàng là một người phụ nữ có tâm trí sắc bén, đủ để trấn áp tất cả những sóng gió đang âm ỉ trong hậu cung này.
Yên Chiêu Chiêu nhẹ giọng lẩm bẩm, như nói với chính mình: “Hoa nở hoa tàn, cuối cùng đều chỉ là một giấc mộng mà thôi.”