Túy Cốt (Cổ đại 1v1 cao H)

Chương 12.Chùa chiền

Trước Sau

break

Mấy ngày sau, cung nữ Dục Mẫn thân cận bên Thái hậu đích thân đến Phượng Nghi Cung, mang theo ý chỉ rằng Thái hậu muốn cùng Yên Chiêu Chiêu đến Long Cư Tự ở vài ngày để cầu phúc.

Thái hậu nói lần thoát khỏi tai ương này hoàn toàn nhờ Bồ Tát phù hộ cho triều đình, liền quyết định dẫn Yên Chiêu Chiêu đến Long Cư Tự, nơi hương khói thịnh nhất Trường An, để tụng kinh cầu phúc. Tin tức này không hiểu sao lại truyền đến tai các phi tần trong hậu cung, khiến họ lần lượt tìm đến Thái hậu cầu xin được đi cùng. Những phi tần có địa vị thấp hơn không thể gặp Thái hậu thì bày tỏ lòng thành kính vì nước vì dân trước mặt Hoàng đế. Hoàng đế vui mừng, quả nhiên thỉnh Thái hậu mang thêm vài phi tần cùng đi.

Hoàng đế vốn mê đắm sắc đẹp, hoàn toàn không nhận ra các phi tần chỉ đang mượn cớ cầu phúc để tìm cách lọt vào mắt xanh của Thái hậu, mong nhận được sự ưu ái, từ đó củng cố địa vị trong cung. Hoàng đế không nhận ra, nhưng Thái hậu lại nhìn thấu. Bà không muốn bị quấy rầy trong lúc tụng kinh, nên quyết định để Hoàng đế đi cùng, để tâm tư của các phi tần chuyển sang Hoàng đế.

Thái hậu đã lên tiếng, Hoàng đế tất nhiên không thể từ chối, liền đáp ứng. Trong danh sách do Nội thị giám trình lên, Hoàng đế chọn ra vài phi tần được sủng ái gần đây, sau đó vì không chịu nổi sự nài nỉ của vài mỹ nhân khác, lại thêm mấy người vào. Ban đầu chỉ là chuyến hành hương đơn giản, cuối cùng biến thành đoàn người rầm rộ, tùy tùng, thị vệ, cung nữ và thái giám đông nghịt, xe ngựa nối đuôi nhau không ngớt.

Đến Long Cư Tự, Nội thị giám phụ trách phân phòng. Thái hậu tất nhiên được ở một gian phòng yên tĩnh, thanh nhã đã được chuẩn bị sẵn. Hoàng đế ở trong viện phía Đông, còn các phi tần thì được sắp xếp ở những phòng gần đó. Riêng Hoàng hậu Yên Chiêu Chiêu vì không được sủng ái, bị Hoàng đế lệnh cho sắp xếp ở nơi cách xa Đông viện.

Tuy vậy, Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, chỗ ở không thể quá kém, nhưng cũng không thể trái ý Hoàng đế. Cuối cùng, nàng được xếp vào Tây viện, cách Đông viện khá xa.

Yên Chiêu Chiêu nghe vậy, chẳng những không bực tức mà còn tỏ ra hài lòng. Trước khi rời đi, nàng sai Bích Lạc thưởng cho Nội thị giám một túi bạc.

Hoàng đế không muốn thấy nàng, nàng cũng chẳng muốn nhìn hắn, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm. Càng cách xa hắn, nàng càng thấy thoải mái.

Một ngày mệt nhọc, Thái hậu căn dặn mọi người nghỉ ngơi sớm, sáng mai cùng chủ trì tụng kinh cầu phúc.

Đêm đó, Tây viện của Yên Chiêu Chiêu đã tắt đèn từ sớm, nhưng Đông viện vẫn sáng trưng, tiếng cười nói không ngớt đến tận khuya.

Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Yên Chiêu Chiêu đã dậy. Trước đó, nàng đã sai Bích Lạc tìm hiểu nếp sinh hoạt của các tăng nhân trong chùa. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, chỉ cài vài cây trâm bạc và một cây phượng thoa của Hoàng hậu, sau đó cùng Bích Lạc đến phòng ăn mà chủ trì đã chuẩn bị sẵn.

Chưa bao lâu, Dục Mẫn dìu Thái hậu bước vào. Thấy Yên Chiêu Chiêu đã ngồi đó dùng bữa từ sớm, Thái hậu âm thầm gật đầu, ánh mắt cũng dịu đi.

“Thần thiếp tham kiến mẫu hậu.” Yên Chiêu Chiêu tiến lên hành lễ.

Thái hậu đưa tay chạm nhẹ vào tay nàng. “Miễn lễ.” Nhìn quanh căn phòng trống trải chỉ có hai người, Thái hậu càng thêm hài lòng, nhưng tiếc rằng nàng lại là kẻ không được sủng. “Ngươi có lòng.”

Yên Chiêu Chiêu lập tức hiểu ý, mỉm cười khiêm nhường. “Đây là bổn phận của thần thiếp.”

Thái hậu càng thêm hài lòng, ngồi xuống dùng bữa.

Khi Thái hậu quay đi, nụ cười trên môi Yên Chiêu Chiêu cũng tắt. Trong mắt Thái hậu, nàng là người hiểu chuyện, nhưng chính nàng biết rõ, đây chỉ là cách nàng tồn tại trong hậu cung. Nếu không cẩn thận từng chút, nàng đã sớm bị chèn ép đến không còn chỗ dung thân.

Dùng bữa xong, vẫn chưa thấy các phi tần khác xuất hiện, ngay cả Hoàng đế cũng không thấy bóng dáng. Thái hậu tức giận, sai người thu dọn hết, chỉ để lại phần của Hoàng đế.

Trực đến lúc trụ trì làm buổi lễ sáng định tụng kinh, một nhóm phi tần trang điểm kỹ lưỡng mới thong thả đến muộn, cười duyên chào Thái hậu. Thái hậu tuy có đôi lời oán trách nhưng ở trước mặt Bồ Tát đành phải kiềm chế, nén lại cơn giận trong lòng.

Đợi mọi người đã đến đông đủ, Yên Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn xung quanh, liền thấy trên ghế bên cạnh hoàng đế lại có bóng dáng của Nhiếp chính vương, Tạ Từ Nghiễn. Nàng hơi sững sờ, Tạ Từ Nghiễn sao lại có mặt ở đây? Nàng chưa từng nghe nói hắn cũng sẽ cùng đi cầu phúc.

Khi suy nghĩ đang rối bời, giọng nói trầm ấm hiền hòa của trụ trì bất ngờ kéo nàng trở lại. Ngồi ở hàng đầu, Đại sư Không Thiện kể về thuyết nhân quả luân hồi của nhà Phật. Yên Chiêu Chiêu đang chăm chú lắng nghe thì bỗng có tiếng xì xào từ phía sau vọng đến. Đúng lúc đó, giọng giảng kinh của đại sư cũng ngưng lại, khiến nàng nghe rõ mồn một lời nói từ một phi tần phía sau.

“Hoàng hậu này thật là quá sa sút, ăn mặc mộc mạc đến thế, ngay cả một món trang sức ra hồn cũng không có, thật là đáng thương đáng tiếc.” Giọng điệu châm chọc lộ rõ, chẳng hề nhận ra rằng trụ trì đã dừng lại.

Giọng trụ trì vốn vang dội, nên những người phía trước không nghe rõ phía sau đang nói gì. Nhưng không may, ngay lúc đó ông lại ngừng lại, khiến Thái hậu quỳ bên cạnh Yên Chiêu Chiêu nghe thấy từng chữ một.

Thái hậu liếc nhìn phi tần kia, thấy mặt hơi lạ, chắc là người mới được phong gần đây. Có lẽ đang thời điểm được sủng ái, trang phục và trang sức đều quý giá, như thể muốn đeo hết những thứ hoàng đế ban thưởng để khoe khoang rằng mình là người được sủng ái nhất.

Yên Chiêu Chiêu chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, thầm nghĩ một tiếng “ngu ngốc.” Quả không hổ là loại nữ nhân mà hoàng đế mê muội kia để mắt tới, chỉ có nhan sắc, đầu óc thì đúng là vật trang trí vô dụng.

Thái hậu thấy Yên Chiêu Chiêu phản ứng như vậy thì càng thêm hài lòng, cảm thấy nàng hiểu chuyện. Có nàng làm gương, Thái hậu càng thêm chướng mắt phi tần kia, liền gọi Dục Mẫn đến và bảo lôi người phía sau ra ngoài, tránh làm ô uế đại điện.

Phi tần kia bị kéo ra ngoài mà vẫn ngơ ngác, rõ ràng không biết mình đã phạm lỗi gì.

Sau khi dùng bữa trưa, Yên Chiêu Chiêu về phòng nghỉ trưa một lát. Không lâu sau khi tỉnh dậy, có cung nữ đến mời nàng sang phòng Thái hậu, nói là Thái hậu muốn trò chuyện vài câu.

Yên Chiêu Chiêu không nghi ngờ gì, chỉ chỉnh trang lại rồi cùng Bích Lạc đi đến viện của Thái hậu. Khi đi ngang qua một cây cầu dài thanh nhã, không bóng người, nàng liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình.

Bích Lạc cũng nhìn thấy bóng dáng kia, bàn tay đỡ Yên Chiêu Chiêu hơi siết chặt.

So với sự căng thẳng của Bích Lạc, Yên Chiêu Chiêu lại thản nhiên dừng bước, hơi cúi mình hành lễ với người đàn ông kia. “Gặp qua Nhiếp chính vương.” Sự đoan trang, chuẩn mực trong lễ nghi của nàng khiến Tạ Từ Nghiễn khẽ nhướng mày, hoàn toàn khác hẳn đêm xuân say đó. Như thể chỉ cần nàng muốn, nàng có thể vừa quyến rũ đa tình, lại vừa lạnh nhạt vô cảm.

Từ hứng thú của Yên Chiêu Chiêu đêm đó, Tạ Từ Nghiễn đã nghĩ rằng sau đêm hoang đường ấy, nàng sẽ thay đổi, thậm chí mơ hồ mong đợi nàng sẽ bám lấy mình. Nhưng đêm đó như một giấc mơ, biến mất khỏi đầu nàng. Nàng vẫn là hoàng hậu tôn quý.

Đáy mắt hắn thoáng qua một tia chế giễu. Nghĩ đến những kế hoạch muốn đưa nàng vào cuộc chơi trong mấy ngày qua, giờ đây tất cả đều trở nên nực cười.

Chỉ trong thoáng chốc, Tạ Từ Nghiễn đã kìm lại tất cả cảm xúc, cúi người đáp lễ. “Gặp qua nương nương.” Giọng trầm lạnh nhưng lại có phần lạnh lẽo hơn thường ngày.

Yên Chiêu Chiêu tất nhiên nghe ra, môi đỏ khẽ mở, lời định nói ra lại dừng nơi cổ họng. Thôi, nàng có thân phận gì để hỏi câu này? Hiện tại chẳng phải chính là điều nàng muốn thấy hay sao? Mỗi người trở về vị trí của mình, không liên quan đến nhau.

Tạ Từ Nghiễn dường như cũng không có ý muốn nói chuyện với nàng. Sau khi hành lễ liền lướt qua nàng mà đi. Gió nhẹ lướt qua, mùi tuyết tùng lạnh lẽo trên người hắn thoảng vào mũi nàng, kéo tâm trí nàng trở lại đêm đó khi ôm chặt lấy hắn.

Yên Chiêu Chiêu bất giác quay đầu, nhưng hắn đi nhanh, đã cách nàng vài bước. Cắn răng do dự hồi lâu, nàng vẫn khẽ gọi một tiếng, “Nhiếp chính vương.”

Bước chân hắn thoáng khựng lại, bàn tay bên người bất giác siết chặt thành quyền. Nghe thấy giọng nàng, hắn ngẩn người trong giây lát, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi. Tạ Từ Nghiễn cúi đầu, khẽ thở ra một hơi, đè nén mọi cảm xúc vừa trỗi dậy khi thấy nàng.

Cơn gió nhẹ lướt qua khiến mái tóc trên vai hắn khẽ rối, dường như gió không chỉ làm rối tóc, mà còn khuấy động trái tim vốn dĩ lạnh lùng.

“Nương nương...”

Yên Chiêu Chiêu biết rõ hắn cố tình làm như không nghe thấy, chắc hẳn lo rằng nàng sẽ vì chuyện đêm đó mà dây dưa với hắn.

Thôi đi, vậy cũng chẳng sao cả.

“Đi thôi.” Nàng quay người, bước xuống cây cầu.

Cây cầu đá thanh nhã lại trở về với vẻ tĩnh lặng như thường, tựa như hai người họ chưa từng đi qua.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc