Túy Cốt (Cổ đại 1v1 cao H)

Chương 11

Trước Sau

break

Bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh nắng gay gắt chói mắt.

Yên Chiêu Chiêu nằm nghiêng trên giường, đầu óc mơ màng, suy nghĩ rối loạn. Nàng khẽ mở mắt, có chút mỏi mệt. Khi nhìn thấy trần giường quen thuộc, nàng sững sờ một lúc, sau đó hơi hé môi, khẽ gọi: “Bích Lạc…” Lời vừa thốt ra, nàng mới phát hiện giọng mình khàn đục, cổ họng đau rát.

Bích Lạc, người luôn chờ ngoài cửa, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng đẩy cửa bước vào. Nàng ta tiến đến giường, đỡ Yên Chiêu Chiêu ngồi dậy, rồi rót một chén trà đưa cho nàng làm dịu cổ họng.

Yên Chiêu Chiêu cảm thấy toàn thân nhức mỏi, ngay cả việc ngồi dậy cũng mất không ít sức. Sau khi uống vài ngụm trà, tinh thần nàng mới dần tỉnh táo. Đột nhiên, những hình ảnh hỗn loạn của đêm qua lướt qua trong đầu, nàng khẽ cong môi, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia nghi hoặc. “Đêm qua...”

Bích Lạc nghe vậy sắc mặt hơi biến, nàng ta cắn chặt môi, rồi đột ngột quỳ xuống bên giường. “Đêm qua, Nhiếp chính vương gọi nô tỳ mang nước đến. Sau khi lấy nước, ngài ấy lệnh nô tỳ lui ra, đồng thời cho các cung nữ, thái giám khác cũng rời khỏi tẩm cung. Sau đó, ngài ấy ôm người trở về đây.”

Trong mắt nàng ta thoáng hiện vẻ sợ sệt, đôi mắt khẽ ngước lên, như muốn hỏi nhưng lại không dám.

Yên Chiêu Chiêu khẽ thở dài. “Ngươi là người thân cận nhất bên cạnh ta, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”

Nghe vậy, Bích Lạc lập tức cúi đầu, giọng run run, như sợ người khác nghe được: “Nương nương, đêm qua với Nhiếp chính vương… có phải...” Đến câu cuối, nàng ta do dự mãi vẫn không thể nói ra.

“Phải.” Yên Chiêu Chiêu sao không biết nàng muốn hỏi gì. Đêm qua, nàng cố tình không đuổi Bích Lạc đi, để nàng ta canh giữ bên ngoài, đã không định giấu giếm. Dù mọi chuyện xảy ra khác xa dự đoán của nàng, nhưng trong cung, người nàng tin tưởng nhất vẫn là Bích Lạc. “Đêm qua, bản cung và Nhiếp chính vương đã làm chuyện trái với luân thường.”

Bích Lạc nghe vậy thì chân tay bủn rủn, ngồi phịch xuống sàn, mắt dại ra. Dù trong lòng đã lờ mờ đoán được, nhưng khi chính miệng nương nương thừa nhận, nàng vẫn thấy lạnh sống lưng, sợ hãi đến run rẩy. “Nương nương... ngài hồ đồ rồi!”

Nàng không sợ chết, bởi mạng nàng vốn là do Yên Chiêu Chiêu cứu về. Nhưng nàng xót xa cho chủ nhân mình. Một khi sự việc bại lộ, hoàng đế và thái hậu vốn trọng thể diện sẽ tuyệt đối không tha cho Yên Chiêu Chiêu. Khi đó, nàng chắc chắn sẽ sớm phải hương tiêu ngọc vẫn.

“Đó là hy vọng duy nhất của ta lúc này.” Yên Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đỡ Bích Lạc dậy, khẽ vỗ tay nàng, thì thầm: “Bích Lạc, bản cung không hối hận.”

Bích Lạc tuy lương thiện, nhưng ở bên Yên Chiêu Chiêu bao năm cũng không phải kẻ ngốc. Nàng sao không hiểu ý chủ nhân mình. Dù sao thì chuyện bị bại lộ hay hòa thân với kẻ xa lạ đều là con đường chết. Nhưng so với vị hoàng đế chỉ biết trầm mê tửu sắc, Nhiếp chính vương lại đáng tin hơn nhiều. Ít nhất, hắn sẽ không tự tay vạch trần chuyện này.

Nàng cung kính hành lễ. “Nương nương cứ yên tâm, nô tỳ nhất định giữ kín mọi chuyện, bảo vệ tốt cho ngài.”

Yên Chiêu Chiêu khẽ cười, ánh mắt đầy sự ấm áp. “Ta tin ngươi.”

Dùng bữa trưa xong, Yên Chiêu Chiêu trở về tẩm cung nghỉ ngơi một chút. Khi tỉnh dậy đã là giờ Mùi. Bích Lạc mặt đầy vui mừng vội bước đến bên cạnh, giọng không giấu nổi sự hân hoan: “Nương nương, tin vui lớn! Địch quốc đã lui binh, người không cần hòa thân nữa!”

Dù đã lường trước, nhưng khi nghe tin này, Yên Chiêu Chiêu vẫn không khỏi nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm. Thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu nàng cuối cùng cũng được gỡ xuống. “Sao lại nhanh như vậy?” Nàng nghĩ quân địch ít nhất cũng phải lưu lại vài ngày để yêu cầu điều kiện hoặc vàng bạc châu báu mới chịu rút quân.

“Là nhiếp chính vương!” Bích Lạc càng rạng rỡ, trong mắt còn lộ vẻ ngưỡng mộ đối với người đàn ông ấy. “Nô tỳ nghe nói nhiếp chính vương đích thân đến gặp vị tướng lĩnh dẫn quân ấy. Không biết ngài đã hứa hẹn điều gì, chỉ trong chốc lát, nhiếp chính vương liền trở về hoàng cung, chẳng bao lâu sau quân địch đã rút lui!”

Yên Chiêu Chiêu biết Tạ Từ Nghiễn rất có bản lĩnh, nhưng không ngờ lại lợi hại đến vậy. Tướng lĩnh địch quốc là người dũng mãnh thiện chiến, triều đình cũng vì kiêng dè hắn mà muốn cử nhiếp chính vương đi giết địch. Nhưng không ai ngờ rằng Tạ Từ Nghiễn lại có thể không tốn binh lực, thậm chí không cần nàng hòa thân, đã đẩy lùi quân địch.

Một nhân vật như vậy, lại phải cúi mình dưới trướng hoàng đế, quả thật là uất ức.

“Chưa hết đâu, nương nương.” Bích Lạc nghiêng người, ghé sát tai Yên Chiêu Chiêu thì thầm: “Vừa rồi bên Thái hậu cũng sai người mang đến cho nương nương vài món quý, còn nói chuyện lần trước bảo nương nương coi như chưa từng nghe qua.”

Bích Lạc tươi cười rạng rỡ, “Chúc mừng nương nương!”

Nghe vậy, Yên Chiêu Chiêu cũng không giấu nổi niềm vui, nụ cười cuối cùng cũng trọn vẹn, thở ra hơi thở nặng nề đã đè nén trong lòng từ lâu.

Cùng lúc, nàng cũng thấy mình thật may mắn. Nàng hiểu rõ bản thân có thể bình an vô sự hoàn toàn là nhờ Tạ Từ Nghiễn. Nếu không có hắn, giờ này nàng có lẽ đã bước lên con đường đi tìm cái chết, kết thúc cuộc đời trong nỗi oan khuất, trở thành một hồn ma bất đắc dĩ.

Nhưng nàng và hắn, cuối cùng cũng không cùng một con đường. Hắn là nhiếp chính vương của tiền triều, còn nàng là chủ nhân của hậu cung. Nếu không phải vì chuyện này, nàng nghĩ cả đời họ sẽ chẳng bao giờ có giao điểm. Hiện tại, mọi nguy cơ đã được giải quyết, hai người chỉ có thể trở về vị trí của mình, từ đó không còn liên quan, dù có tình cờ gặp nhau trong yến tiệc cung đình cũng chỉ là kính rượu qua loa, chẳng còn gì thêm.

Nàng và Tạ Từ Nghiễn, một lần chia tay đêm qua, từ đây xa cách.

Thật đáng tiếc.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc