Nhóm người mất cả nửa ngày ở trấn Tam Đỉnh để xử lý hậu quả. Mặc dù nguyên nhân gây ra hỏa hoạn tại dịch trạm được xác định là do con người, nhưng lại không tìm thấy thêm chứng cứ nào khác.
Triệu Lợi dám ám sát vương nữ Đàm Âm, chắc chắn không phải là ý của một mình hắn ta, đằng sau chắc chắn có người chủ mưu. Chỉ tiếc là manh mối đã bị đứt đoạn, không thể truy ra kẻ chủ mưu đứng sau.
Phượng Hòa đưa số bạc còn lại trên người mình cho dịch thừa, nhờ ông ta chôn cất thi thể của tỳ nữ và hộ vệ. Dịch thừa nhận bạc, vội vàng đồng ý, ông ta đã biết danh tính của Lăng Bá Tông nên không dám có một chút dối gạt nào.
Phượng Hòa đứng trước bức tường đổ nát của dịch trạm, nhìn cảnh tượng hoang tàn, đứng bất động hồi lâu.
Nàng đã sớm đoán trước chuyến đi này đầy nguy hiểm, nhưng không ngờ lại có người muốn đẩy nàng vào chỗ chết, không khỏi thấy lòng lạnh giá.
Nàng đứng lặng một lúc lâu, đầu ngón tay bỗng cảm nhận được sự ấm áp, cúi xuống nhìn, Diểu Diểu đang nắm tay nàng, nhét vào tay nàng một viên kẹo hạt dẻ.
Phượng Hòa mỉm cười, nhìn nụ cười ngọt ngào trên gương mặt Diểu Diểu, tâm trạng nàng bình tĩnh lại.
“… Vương nữ!”
Một vài nữ tử chạy lại, Phượng Hòa nhìn kỹ, hóa ra là Y Nhĩ Mã và ba tỳ nữ thân thiết với nàng ta.
Sau sự việc tối qua, trong lòng Phượng Hòa vẫn còn lo lắng nhưng không biểu lộ ra ngoài mà kéo Diểu Diểu ra sau: “Các ngươi vẫn còn sống?”
Y Nhĩ Mã liếc nhìn nàng, bình thản nói: “Tối qua chúng ta cùng nhau ra ngoài, khi trở về thì dịch trạm đã bốc cháy, chỉ có thể trốn thoát trước. Ban đêm chúng ta không dám đi lung tung, chỉ dám quay lại vào ban ngày.”
Thật sự trùng hợp đến vậy sao?
Phượng Hòa nhìn chằm chằm vào Y Nhĩ Mã một lúc, không thể nhìn ra điều gì từ khuôn mặt nàng ta, chỉ có thể khẽ gật đầu, dù sao thì có nhiều người sống sót cũng tốt.
Hiện tại nàng như chim sợ cành cong, có thể là do nàng nghĩ nhiều, dù sao tối qua nàng và Thanh Cổ cũng đã may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Lăng Kiến Đình đi tới, chắp tay nói: “Vương nữ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, một nhà chúng ta cũng phải vào kinh, chi bằng vương nữ đi cùng chúng ta?”
Phượng Hòa thi lễ lại: "Vậy thì đa tạ.”
Hiện giờ không có hộ vệ tiễn đưa, đi cùng họ sẽ an toàn hơn.
Ngồi vào xe ngựa, Phượng Hòa xoa xoa bả vai mỏi mệt, thuận miệng hỏi Thanh Cổ: “Chỗ bột thuốc đó là thuốc xua đuổi côn trùng, muội có nói với ai khác không?”
“… Có.” Thanh Cổ chợt nhớ ra cái gì, sắc mặt biến đổi, hối hận nói: “Mấy hôm trước nô tỳ thấy những tỳ nữ ấy lén lút khóc mãi, bọn họ lo lắng thuốc độc trên người sẽ đột ngột phát tác, ngày nào cũng sống trong lo sợ, họ không dám cầu xin vương nữ, chỉ mong nô tỳ giúp đỡ, nô tỳ không đành lòng, thấy chỉ còn hai ba ngày nữa là tới kinh thành, nên đã cho họ biết sự thật……”
Phượng Hòa không khỏi thở dài trong lòng, chắc chắn là bị lộ do đó, chỉ là không biết ai đã nói sự thật cho Triệu Lợi.
Thanh Cổ hoảng hốt: "Vương nữ, có phải nô tỳ đã làm hỏng việc rồi không?”
“Không có gì.” Phượng Hòa trầm ngâm gõ nhẹ ngón tay: "Tối qua Triệu Lợi thà chết cũng không chịu bị bắt, chắc chắn có kẻ đứng sau chỉ huy, nếu bọn họ muốn giết ta, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay.”
Thanh Cổ lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao, sau này có còn gặp nguy hiểm không?”
Phượng Hòa nhìn sâu vào mắt nàng ấy: "Đi bước nào tính bước nấy.”
Đã đến đây thì nên an phận, hiện giờ nàng chỉ có thể bước từng bước cẩn trọng.
Dù sao cũng không thể trông cậy vào Đàm Âm và Đại Úc, người nàng có thể dựa vào chỉ có bản thân mình.
Khâu thị kéo rèm xe đi vào, mỉm cười dịu dàng với Phượng Hòa: “Khổ cho vương nữ phải ngồi cùng một xe với chúng ta rồi.”
Nửa ngày qua, Phượng Hòa đã biết rõ, nàng gặp được một nhà tướng quân Lăng Bá Tông, người đang nói chuyện là Khâu thị, phu nhân của Lăng Bá Tông. Hai phụ nhân trẻ bên cạnh đang đỡ bà lần lượt là đại tức phụ Thẩm Vận Nhu và nhị tức phụ Ninh Chỉ Diêu.
Phượng Hòa tự tay đỡ Khâu phu nhân ngồi xuống, cong môi cười: “Là con làm phiền mọi người.”
Mọi người thấy nàng dễ gần, không tỏ ra mình là vương nữ, đều cười khẽ, ngồi vào trong xe ngựa.
Thẩm Vận Nhu là mẹ của Diểu Diểu, có bốn phần giống Diểu Diểu, đặc biệt là cặp má lúm đồng tiền, khiến người ta dễ dàng sinh ra cảm thấy gần gũi. Nàng ấy nhẹ nhàng hỏi Phượng Hòa về những gì nàng thấy trên đường đi, không khiến người ta cảm thấy mình bị lãng quên, cũng không làm người ta cảm thấy đường đột, cử chỉ đoan trang. Phượng Hòa cảm thấy nàng ấy chính là tiểu thư quý tộc mà mẫu thân thường nói.
Ninh Chỉ Diêu thì có vẻ ngoài xinh đẹp, đuôi mắt hơi hướng lên, trông có phần kiêu căng nhưng lại rất yêu thương Diểu Diểu, hiện tại Diểu Diểu đang say giấc trong vòng tay của vị nhị thẩm này.
Khâu phu nhân thấy ánh mắt Phượng Hòa dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo của Diểu Diểu, cười nói: “Lúc sau chúng ta đã dẫn Diểu Diểu đi gặp đại phu, đại phu nói lúc đó tình hình rất nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút là có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, đa tạ vương nữ đã cứu Diểu Diểu, đại ân đại đức như vậy, chúng ta chắc chắn không quên, sau này nếu vương nữ có cần gì, chỉ cần không trái với đại nghĩa thì cứ việc mở miệng.”
Phượng Hòa nhẹ nhàng vỗ về gương mặt mềm mại của Diểu Diểu, mỉm cười nói: “Diểu Diểu được trưởng bối yêu thương như vậy, đúng là phúc khí của cô bé.”
Trên đường đi, nàng đã gặp không ít nữ tử, những người kia có người làm mẹ, có người làm thê, có người làm con, nàng phát hiện ra rằng hiện nay hiếm có nữ tử nào may mắn như Diểu Diểu, vì vậy ấn tượng của nàng về nhà họ Lăng rất tốt, những gia đình yêu thương nữ nhi chắc chắn không tệ.
Xe ngựa dừng lại trước cổng thành, cổng thành đông đúc nhiều người, tất cả đều xếp hàng vào thành. Nhà họ Lăng không muốn lợi dụng quyền lực để vào thành trước, nên cứ để hàng ngũ lặng lẽ xếp hàng theo sau dân chúng.
Mọi người ngồi có hơi mệt, bèn xuống xe, đi từ từ theo sau.
Y Nhĩ Mã và những người khác ở trên chiếc xe ngựa phía sau cũng đã xuống.
Phượng Hòa đi đến gần cổng thành, ngước nhìn cổng thành cao chót vót, trong lòng bỗng bâng khuâng suy nghĩ về tâm trạng của mẫu thân lúc rời đi năm đó. Càng gần quê hương của mẫu thân, lòng nàng lại càng nhớ mẫu thân, cuối cùng nàng đã tận mắt thấy tất cả những thứ mà ngày trước chỉ được nghe mẫu thân kể, mọi thứ đều mang lại cảm giác quen thuộc.