Trong đám đông vang lên tiếng bạo động, một người đàn ông dữ tợn cầm đao lao ra khỏi cổng thành, làn da gã ngăm đen, cằm rộng, râu ria lởm chởm, cổ tay đeo xiềng xích đã bị đứt, trông có vẻ là một đào phạm, ánh mắt gã vô cùng hung dữ.
Một đám quan binh đuổi theo sau, tiếng bước chân rầm rập, bụi bay mù mịt, dân chúng hoảng sợ chạy tán loạn, tiếng kêu thét chói tai.
Y Nhĩ Mã đứng ở cổng thành, đào phạm ngay lập tức nhìn thấy nàng ta trong bộ váy đỏ, vì sắp vào thành nên Y Nhĩ Mã trang điểm rất tỉ mỉ, tóc tai gọn gàng, váy còn có họa tiết đặc trưng của Đàm Âm, trên tóc cài trâm hoa bò cạp, trang sức lấp lánh dưới ánh nắng, vừa nhìn đã biết là trang phục từ dị vực, thật sự vô cùng nổi bật.
Hai ánh mắt chạm nhau, Y Nhĩ Mã theo bản năng muốn bỏ chạy nhưng đào phạm đã vung dao chặn ngang trước mặt nàng ta.
Y Nhĩ Mã hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, trong lúc hoảng loạn bất ngờ chỉ vào Phượng Hòa đang mặc váy trắng, đeo khăn che mặt thoạt trông có vẻ không tầm thường bên cạnh: "Nàng ta là vương nữ Đàm Âm! Ta chỉ là một tỳ nữ đưa tiễn, bắt ta không có ích gì, bắt nàng ta mới có giá trị! Bên hông nàng ta có ấn tín của vương nữ!”
Đào phạm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phượng Hòa, không nói nhiều lời, gã một tay đẩy Y Nhĩ Mã ra, không do dự đưa đao gác trên cổ Phượng Hòa, hoàn toàn không cho nàng cơ hội chạy trốn.
Y Nhĩ Mã ngã xuống đất, hoảng sợ run rẩy, liên tục lùi lại.
Xung quanh là đám đông hỗn loạn, người nhà họ Lăng muốn tiến đến nhưng bị đám đông chặn lại, không thể di chuyển, chỉ có thể lớn tiếng gọi.
“Bình tĩnh! Đừng làm tổn thương nàng ấy! Mọi thứ có thể thương lượng!”
Phượng Hòa mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, phát hiện mình suốt dọc đường thật sự rất không may, sắp vào cổng thành lại xảy ra chuyện.
Nàng muốn sống vào thành thôi, có cần khó khăn như vậy không?
Trong lúc hoảng loạn, một người cưỡi ngựa lao đến, dừng lại trước cổng thành, ghìm dây cương, con ngựa hí vang, vung vó trước.
Lăng Kiến Triệt ngồi trên ngựa, nhìn về phía cô nương bị bắt cóc, mỉm cười cảm thấy thú vị, so với đám người hỗn loạn phía sau, người bị bắt cóc là nàng lại bình tĩnh nhất.
Lăng Kiến Triệt khẽ nhếch môi, chậm rãi rút ra một mũi tên, kéo cung nhắm bắn.
Đào phạm chú ý đến hắn, tay cầm đao run rẩy, đưa tay muốn áp đao lên cổ Phượng Hòa: "Ngươi định làm gì! Nếu ngươi dám động ta sẽ giết nàng ta!”
Trong lòng Phượng Hòa thầm nghĩ không ổn.
Người này rõ ràng không hề quan tâm đến con tin là nàng, muốn trực tiếp bắn chết đào phạm.
Lăng Kiến Triệt nhắm một mắt lại, kéo cung, mũi tên sắc bén lập tức bay vút ra ngoài, hoàn toàn không cho bất luận kẻ nào có thời gian phản ứng.
“…Không được vọng động!” Lăng Bá Tông khó khăn lắm mới tới kịp, nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt tức giận đến mức gần như muốn nứt ra, giọng nói gần như vang lên cùng với lúc mũi tên vừa rời khỏi dây cung.
Con ngươi Phượng Hòa co lại, mũi tên bay đến, nàng bất giác nín thở.
Mũi tên bay tới kéo theo làn gió, thổi bay khăn che mặt của Phượng Hòa, mũi tên lướt qua bên mặt nàng, chớp mắt bắn trúng ngực đào phạm.
Phượng Hòa nhanh chóng đẩy đào phạm ra.
Thân hình to lớn của đào phạm ngã xuống, đao trong tay rớt mạnh xuống đất, không còn sức sống.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Máu bắn tứ tung lên mặt Y Nhĩ Mã, nàng ta kinh hãi hét lên.
Phượng Hòa ngẩng đầu, khăn che mặt chậm rãi rơi xuống.
Mọi người xung quanh đều hít một hơi, kinh ngạc nhìn nàng.
Họ chưa từng thấy một mỹ nhân đẹp như vậy, đẹp đến mức không giống người phàm.
Phượng Hòa bặm chặt môi, sắc mặt trắng bệch, giữa hai hàng lông mày nhiễm lên vẻ giận dữ. Gió lạnh thổi rối lọn tóc đen bên trán, dung nhan kiều diễm như tranh vẽ, đuôi mắt nhếch lên khẽ phiếm hồng, khiến người ta mê mẩn.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người bắn tên, đôi mắt sáng trong ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Thiếu niên tóc đen buộc cao, cưỡi trên một con tuấn mã, gương mặt anh tuấn, dáng người cao thẳng, mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm, trên ngực thêu hình đầu kỳ lân bằng chỉ bạc, tà áo bay theo gió, sau lưng có mấy chục tên lính gác tay cầm đao, nhìn qua có thể thấy ngũ quan sắc nét vô cùng có tính xâm lược, kết hợp với cảm giác trong sáng của thiếu niên, phong thái tú dật hơn người.
Ánh mắt Phượng Hòa lạnh lùng sắc bén: "Nếu mũi tên của ngươi chỉ cần lệch một chút là ra đã chết rồi."
Lăng Kiến Triệt nhảy xuống ngựa, giọng nói không chút quan tâm: "Chết thì chết thôi, không sao, cùng lắm thì ta sẽ tự mình đến Đàm Âm đưa một cô nương khác về."
Kim Ngô Vệ phía sau nhao nhao bật cười, rõ ràng đã quen với cách hành xử của hắn.
Phượng Hòa nghiến răng.
Người này chỉ được cái đẹp mã, quả thực là một kẻ vô lại!
Lăng Bá Tông hít một hơi, giận dữ chỉ tay vào hắn, lớn giọng quát: "Ngươi là thằng nhãi ranh nhà nào? Không biết phép tắc! Lỗ mãng! Hấp tấp! Vô lễ!"
Lăng Kiến Triệt liếc nhìn ông một cái, thờ ơ nói: "Của nhà ông."
Mọi người: "…"
Khâu thị từ sau xe ngựa đi tới, thấy Lăng Kiến Triệt liền lộ vẻ kích động, lao tới nắm lấy tay hắn: "Thiếu Lẫm! Sao con lại đến đây, tới đón cha mẹ về nhà sao?"
Ngón tay Lăng Bá Tông run lên, không thể tin được mở trừng mắt: "Ngươi là lão tam?"
Lăng Kiến Triệt quay đầu nhìn ông đầy ý vị thâm trường, không lạnh không nóng nói: "Cảm ơn ngài vẫn còn nhớ đến ta."
Lăng Bá Tông nghẹn lời: "…"
Khâu thị cười vỗ nhi tử một cái.
Lăng Bá Tông ngay cả nhi tử của mình cũng không nhận ra, mất mặt, gương mặt già nua căng cứng, không quát mắng nổi
Cuối cùng vẫn là hai nhi tử còn lại đứng ra giúp ông giải vây, Lăng Kiến Đình và Lăng Kiến Tiêu chạy tới, mỗi người ôm một bên vai Lăng Kiến Triệt.
Lăng Kiến Đình vỗ vai Lăng Kiến Triệt, ra dáng đại ca thở dài: "Tam đệ, chớp mắt một cái đệ đã lớn như vậy rồi."
Lăng Kiến Tiêu nở nụ cười: "Lần trước gặp đệ, đệ còn thấp hơn ta, giờ đã cao hơn ta rồi."
Lăng Kiến Triệt liếc họ một cái, chán ghét bước sang một bên: "Các ngươi là ai?"
Phượng Hòa: "…"
Hay lắm, cả nhà này gặp nhau đều không nhận ra nhau.