Xung quanh có còn đồng bọn của kẻ đào tẩu kia hay không vẫn cần phải kiểm tra rõ ràng, nhóm người dừng lại nghỉ ngơi, đợi quan quân kiểm tra xong tất cả mọi người mới có thể tiếp tục vào thành.
Y Nhĩ Mã ngồi xổm bên hồ cố gắng lau sạch vết máu trên mặt, chắc chắn đã sạch sẽ rồi, nàng ta mới bực bội đứng dậy, nhấc chân quay về.
Đột nhiên từ phía sau cây, một con dao găm lao ra, kề vào cổ họng nàng ta, Y Nhĩ Mã bỗng dừng bước, cả thân thể lập tức cứng đờ, lông tơ dựng đứng, sợ đến mức không dám cử động.
Phượng Hòa từ sau cây bước ra, nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Cảm giác bị bắt làm con tin ra sao?"
Y Nhĩ Mã sắc mặt u ám: "Ngươi muốn làm gì?"
Con dao găm phản chiếu ánh sáng lạnh, Phượng Hòa chỉ hơi cử động thôi mà cổ Y Nhĩ Mã đã thấy đau nhói, sắc mặt nàng ta trắng bệch, lập tức im lặng.
Phượng Hòa lại đưa con dao găm lại gần hơn, cắt ra một vết nhỏ trên cổ nàng ta.
"Vừa rồi khi ta bị đẩy ra ngoài, không phải là lớn tiếng lắm sao?"
Y Nhĩ Mã ngẩng đầu: "Ta không nói dối, ngươi vốn chính là vương nữ Đàm Âm."
Phượng Hòa không muốn tốn hơi tốn sức với nàng ta, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đến Đại Úc có mục đích gì?"
Y Nhĩ Mã kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Ta tự nguyện đến Đại Úc, ca ca ta sau này sẽ là tân A Đằng Vương, ta bằng lòng làm tất cả cho tương lai của Đàm Âm."
Phượng Hòa bỗng nhớ ra, Y Nhĩ Mã là muội muội cùng cha khác mẹ với Sử Nhĩ, Sử Nhĩ vẫn luôn được nuôi ở vương đình, cơ hội gặp gỡ với người muội muội này không nhiều, Y Nhĩ Mã không được người thân coi trọng, còn Sử Nhĩ lại là hy vọng của cả bộ lạc họ.
Không biết Y Nhĩ Mã đã ăn phải loại thuốc mê nào mà lại trung thành với Sử Nhĩ như vậy.
"Ngươi hoàn toàn không xứng để nhận được sự yêu thích của ca ca, ca ca chính là tương lai của Đàm Âm, chỉ những nữ tử đẹp nhất mới xứng với huynh ấy." Y Nhĩ Mã liếc nhìn Phượng Hòa: "Mọi người vẫn nói ngươi là người xét nét, hồi năm tuổi có người dám nói xấu Khắc Đôn trước cửa nhà ngươi, ngươi đã dám lấy nước sôi tạt người ta, bây giờ xem ra, lời đồn quả là không sai."
"Nếu ngươi đã biết ta là người xét nét thì đừng đến quấy rầy ta." Đôi mắt đen láy của Phượng Hòa tỏa ra ánh sáng lạnh: "Y Nhĩ Mã, ta không quan tâm ngươi muốn làm gì, nhưng nếu ngươi dám tổn thương ta một chút, ta chắc chắn sẽ đòi lại gấp mười lần."
Phượng Hòa lật cổ tay, một lọn tóc bên má Y Nhĩ Mã bị cắt rụng, lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào da.
Y Nhĩ Mã sắc mặt xanh mét, không thể tin trợn to mắt.
Phượng Hòa thu dao vào vỏ, giọng điệu lạnh nhạt: "Lần này ta không bị thương, tạm thời tha cho ngươi, nếu có lần sau, con dao này sẽ rơi vào da thịt ngươi."
Y Nhĩ Mã nhìn lọn tóc rơi xuống, che chỗ cổ đang chảy máu, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng, cả người run rẩy bỏ chạy.
Phượng Hòa đi tới bên hồ, nhìn những phiến lá sen xanh biếc nối liền nhau, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng ngồi xổm xuống, hái một phiến lá sen để nghịch, nàng ngồi dưới bóng cây nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm qua nàng không ngủ, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng muốn yên lặng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Phượng Hòa tựa vào thân cây, cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, nàng vô tình nhớ lại khoảnh khắc sinh tử vừa trải qua, đào phạm mang theo mùi mồ hôi, lưỡi đao lạnh buốt áp vào cổ, mũi tên lao tới với tốc độ cực nhanh, chỉ cần lệch một chút là có thể mất mạng.
Nhiều cảnh tượng vụt qua trong đầu, cảnh cuối cùng hiện lên là đôi mắt hẹp dài của Lăng Kiến Triệt, sắc bén sáng ngời, khi nhìn chằm chằm một người hệt như ánh mắt của chim ưng.
Tiếng bước chân vọng lại từ trong rừng, từng bước tiến gần.
Một đường ngắn ngủi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù bây giờ có một đám thích khách bất ngờ nhảy ra, Phượng Hòa cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng mở mắt, đối diện với đôi mắt sắc lạnh kia, giống hệt như trong trí nhớ của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Kiến Triệt khẽ nhếch mép, đưa bình nước tới: "Mẹ ta bảo ta đưa cho ngươi."
Hóa ra hắn là tam công tử của Lăng lão tướng quân, Phượng Hòa nghĩ mà vẫn thấy khó tin.
Đại công tử Lăng Kiến Đình tao nhã, có khí chất văn nhã, tính cách điềm tĩnh nội liễm, là một quan văn; nhị công tử Lăng Kiến Tiêu thông minh khéo léo, phong độ ngời ngời, làm việc tại Hộ Bộ, là người có thể kiếm tiền, không ngờ tam đệ của họ lại có tính cách như vậy.
Phượng Hòa nhận lấy nước, lạnh lùng nói: "Lăng phu nhân chỉ bảo ngươi đưa nước, hay bảo ngươi tới nói gì với ta điều?"
Nàng có một đôi mắt xinh đẹp linh động, khi nhìn thẳng vào một người, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người đó.
Lăng Kiến Triệt khẽ nhếch môi, giọng điệu lơ đãng: "Đúng, mẹ còn bảo ta phải xin lỗi ngươi."
Phượng Hòa từ từ ngồi dậy: "Nói đi."
"Nói gì?" Lăng Kiến Triệt ngồi xổm bên cạnh nàng, ánh mắt rơi vào vòng eo thon gọn của nàng, hỏi mà chẳng hề để tâm.
"Nói xin lỗi." Phượng Hòa cảm giác được ánh mắt của hắn, lập tức cảm thấy xấu hổ và tức giận: "… Ngươi!"
Lăng Kiến Triệt đưa tay về phía eo nàng, Phượng Hòa theo phản xạ lùi lại ra sau, Lăng Kiến Triệt dừng lại một khoảng trước người nàng, dùng hai ngón tay nắm lấy con dao găm nàng buộc ở eo.
Phượng Hòa thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại dấy lên cơn tức giận, người này lỗ mãng nhưng lại rất biết chừng mực. Giống như vừa rồi, rõ ràng là hắn bốc đồng bắn tên, nhưng lại thực sự đánh bậy đánh bạ bắn chết đào phạm, cứu nàng, khiến người ta không thể trách móc, thật sự làm người ta không biết nên tức giận hay không.