Lăng Kiến Triệt cầm dao găm ngắm nghía, trên vỏ gắn đầy bảo thạch đủ màu sắc, hắn liếc nhìn một cái, rút lưỡi dao ra xem xét rồi đánh giá với vẻ ghét bỏ: “Chỉ được cái mã ngoài.”
Phượng Hòa chộp lại con dao găm.
Nàng đoán Lăng Kiến Triệt đã thấy khoảnh khắc nàng đe dọa Y Nhĩ Mã, im lặng không nói.
Lăng Kiến Triệt nhướng mày, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Đoạn đường này ngươi cũng xui thật đấy, hỏa hoạn, ám sát, đến cổng thành rồi mà vẫn bị bắt làm con tin, mỗi lần đều chỉ cần sơ sảy một chút là mất mạng..."
Vẻ măt Phượng Hòa khẽ biến, từng chuyện từng chuyện ghép lại, nếu mà là tình cờ thì có chút khó nói.
Nếu mọi chuyện không phải là ngẫu nhiên, vậy có nghĩa là có người cố ý muốn giết nàng, người đó là ai?
Nhìn kỹ lại, thực ra không chỉ có vài chuyện này, nếu đêm đó nàng không dùng "thuốc độc" thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu như những gì Triệu Lợi nói không phải là đe dọa mà là kế hoạch ban đầu của bọn chúng, như vậy bọn chúng sẽ giải quyết nàng trên đường, sau đó tìm một đám thổ phỉ làm kẻ chết thay rồi đổ mọi chuyện lên đầu thổ phỉ, như vậy sự thật sẽ hoàn toàn bị chôn vùi, cùng lắm là Triệu Lợi bị quy tội thất trách.
Vừa rồi khi đuổi bắt đào phạm, tình hình hỗn loạn, nếu tên đào phạm kia nhân cơ hội giết nàng thì có phải cũng chỉ có thể coi là nàng xui xẻo?
Phượng Hòa đột nhiên cảm thấy rùng mình, nếu mục đích của đào phạm là muốn ám sát nàng thì hành động quyết đoán của Lăng Kiến Triệt lại cứu nàng, nếu chậm thêm một giây, có thể nàng đã trở thành oan hồn dưới lưỡi đao của tên đào phạm kia rồi.
Phượng Hòa bị suy nghĩ của mình dọa cho toát mồ hôi lạnh, nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, miễn là trong kinh thành này có kẻ thù ẩn nấp thì chứng tỏ nàng đã đến đúng nơi, có người không muốn cho nàng tới thì chắc chắn có lý do, lý do đó có thể chính là thứ nàng muốn tìm kiếm.
Giọng nói hời hợt của Lăng Kiến Triệt cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Có vẻ như có người không muốn để ngươi vào kinh, cô nương con tin ạ."
Phượng Hòa không nói nên lời.
Người khác cho dù biết nàng đến Đại Úc làm con tin, cũng sẽ tôn kính gọi một tiếng "vương nữ", chỉ có Lăng Kiến Triệt là gọi bừa bãi.
Phượng Hòa lặng lẽ đánh giá hắn.
Tam công tử của nhà họ Lăng, Lăng Kiến Triệt, tự Thiếu Lẫm, mười chín tuổi, là thiếu tướng quân trẻ nhất của Kim Ngô Vệ, có một khuôn mặt khá đẹp, đáng tiếc lại là một kẻ bất cần đời.
Lăng Kiến Triệt nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Phượng Hòa, nhẹ 'chậc' một tiếng: “Đúng là lãng phí một khuôn mặt đẹp.”
Phượng Hòa liếc hắn một cái, đồng tình sâu sắc: "Như nhau như nhau.”
Lăng Kiến Triệt không rõ vui buồn nói: “Người quá thông minh không thể sống lâu ở hoàng thành.”
Phượng Hòa lại liếc hắn một cái: "Có vẻ như nam nhân liều lĩnh, chẳng có gì tốt đẹp lại sống khá ổn ở hoàng thành.”
“Vừa rồi ngươi nói ta có khuôn mặt đẹp, sao bây giờ lại nói ta không có gì tốt đẹp?”
Phượng Hòa im lặng nhìn hắn: “…” Người này thật biết thuận theo ý mình.
"Ta khuyên vương nữ bớt nhìn ta vài lần đi, kẻo càng nhìn lại càng thích đấy.” Lăng Kiến Triệt cười như không cười, gương mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.
“Không đến nỗi.” Phượng Hòa che mặt bằng phiến lá sen xanh biếc, che đi đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi nói: “Vẻ bề ngoài dù đẹp nhưng nội tâm bên trong xấu xa cũng là vô nghĩa.”
Giọng nói trong trẻo của Lăng Kiến Triệt vang lên qua lá sen: "Bề ngoài là tiên, bên trong là yêu, như nhau như nhau.”
Phượng Hòa ngửi thấy hương sen trong trẻo, tâm trạng tốt hơn một chút, không lên tiếng phản bác.
Lăng Kiến Triệt cũng không nói gì thêm, Phượng Hòa chỉ cảm thấy ánh nhìn của hắn như có như không liên tục rơi lên người mình nhưng lại rất áp lực.
Chốc lát sau, cảm giác áp lực đột nhiên giảm xuống, Phượng Hòa nghe thấy bước chân dần đi xa.
Nàng nâng tay lật một góc lá sen, nhìn xa xa, bóng lưng của Lăng Kiến Triệt gọn gàng nhanh nhẹn, vai rộng chân dài, bộ quan phục đỏ thẫm mặc trên người hắn thật sự rất đẹp.
Nhưng Lăng Kiến Triệt không rời đi mà chỉ đi vòng ra sau một cây đa.
Giờ Phượng Hòa mới chú ý đến Diểu Diểu đang lén lút đứng sau gốc cây tò mò nhìn họ, thân hình nhỏ nhắn của cô bé được giấu kỹ, chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn, hai bím tóc nhỏ xíu, mặc váy viền lá sen, giống như một nàng tiên sen sinh ra trong hồ, trên cổ đeo vòng vàng, trên vòng có treo chiếc khóa trường mệnh khảm đá quý.
Lăng Kiến Triệt kéo Diểu Diểu từ sau cây ra, ôm cô bé vào lòng bằng một tay, lắc lắc vài cái, mặt nghiêm nghị hỏi: “Con trốn ở đây làm gì?”
Diểu Diểu duỗi chân, không hề sợ hãi mà cười khúc khích, giọng ngọt ngào: "Tam thúc.”
Lăng Kiến Triệt cố tình làm mặt lạnh, nghiêm trọng hỏi: “Con không sợ ta sao?”
“Diểu Diểu không sợ, mẫu thân nói, khóa trường mệnh của Diểu Diểu là tam thúc tặng.” Diểu Diểu nắm chặt khóa trường mệnh trên cổ, lắc lắc, chiếc chuông nhỏ trên khóa kêu leng keng theo động tác của cô bé: "Mẫu thân nói tam thúc hy vọng Diểu Diểu sẽ lâu thọ trăm tuổi đó!”
Lăng Kiến Triệt nở nụ cười, giơ tay nhéo nhéo mũi nhỏ của cô bé.
Phượng Hòa nhìn kỹ, khóa trường mệnh mà Diểu Diểu đeo rất tinh xảo, hoa văn rất đặc biệt, cả hai mặt đều có hoa văn, mặt chính là hình tường vân ngụ ý như ý cát tường, khảm đá quý màu đỏ, mặt sau khắc hình con thỏ, nom rất đáng yêu, đoán chừng là con giáp của Diểu Diểu, hai chiếc chuông nhỏ đính kèm cũng rất tinh xảo, nhỏ nhắn tròn trịa, âm thanh trong trẻo dễ chịu.
Chiếc khóa trường mệnh này chắc là Lăng Kiến Triệt đã tìm người thợ tài hoa để đặt làm, chỉ nhìn từ tấm lòng này, Lăng Kiến Triệt tuy chưa từng gặp chất nữ nhưng thật sự rất yêu thương cô bé, chẳng trách Diểu Diểu lại không hề sợ hãi nét mặt lạnh lùng của hắn.
Nếu Phượng Hòa đoán không sai, vừa rồi Lăng Kiến Triệt không nhận ra hai vị huynh trưởng, chắc chắn là cố ý chọc tức họ.
… Trẻ trâu.