Tước Điểu Quy Lang

Chương 13

Trước Sau

break

Xe ngựa vào kinh thành, Y Nhĩ Mã dẫn theo ba người tỷ muội tốt rời đi, chẳng mấy chốc đã hòa vào đám đông mà biến mất không còn bóng dáng.

Thanh Cổ nhón chân nhìn về phía họ, không hài lòng nói: “Vương nữ, sao không ngăn họ lại?”

Phượng Hòa lắc đầu.

Y Nhĩ Mã họ đã vất vả từ xa đến Đại Úc, chắc hẳn mang theo nhiệm vụ, giờ họ đã muốn rời đi thì cứ để mặc họ đi đi. Hơn nữa Y Nhĩ Mã vẫn còn chưa rõ là thù hay bạn, cách xa một chút ngược lại có thể tránh được nhiều rắc rối.

Bóng đêm buông xuống, đèn đuốc trên đường sáng lên, sự phồn hoa của kinh thành là điều bên ngoài không thể so được. Dòng người tới lui như mắc cửi, các quán rượu mọc san sát, thương nhân, nơi nào cũng thấy quý tộc mặc lăng la tơ lụa, ngay cả dân thường cũng ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, quả là khung cảnh rực rỡ, rõ ràng khác biệt hẳn với những nơi khác.

Khâu thị đi tới, giọng ấm áp nói: “Vương nữ, trời đã tối rồi, chi bằng người về phủ chúng ta nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai chúng ta sẽ đưa người vào cung yết kiến.”

Phượng Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, đội ngũ đưa đón đã không còn, giờ muốn vào cung chỉ có thể để nhà Lăng lão tướng quân dẫn đi.

Mọi người về đến Lăng phủ, Phượng Hòa còn chưa xuống xe đã nghe thấy hai giọng trẻ con trong trẻo vang lên.

“Cha, mẹ!”

“Tổ phụ, tổ mẫu!”

Thẩm Vận Nhu ngại ngùng cười với Phượng Hòa: "Đây là Đại Lang và Nhị Lang nhà ta, một đứa bảy tuổi, một đứa năm tuổi, bây giờ đang ở tuổi tinh nghịch, ta phải chăm sóc Diểu Diểu nên đã cho người đưa chúng về trước.”

Phượng Hòa hơi ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Vận Nhu đã là mẹ của ba đứa trẻ, thì ra Diểu Diểu là con út, hai đứa bên ngoài kia là huynh trưởng của cô bé.

Phượng Hòa thấy Thẩm Vận Nhu giữ lễ nghi không vội xuống xe, mỉm cười nói: “Đi đi, đừng để hai tiểu công tử đợi lâu.” 

Thẩm Vận Nhu gật đầu nhẹ, lúc này mới xuống xe.

Ninh Chỉ Diêu ngồi ở cửa xe, ngượng ngùng dịch sang bên cạnh, Phượng Hòa chú ý thấy trong mắt nàng ấy thoáng qua vẻ ảm đạm khó xử, nhẹ nhàng cúi đầu, dường như vô tình lướt mắt qua bụng mình.

Phượng Hòa nhận ra, phu phụ Lăng Kiến Đình đã có hai nhi tử và một nữ nhi, trong khi Lăng Kiến Tiêu và Ninh Chỉ Diêu hình như đã thành thân nhiều năm nhưng đến nay vẫn chưa có con, Ninh Chỉ Diêu không tránh khỏi có chút lo lắng.

Phượng Hòa và Khâu thị đỡ nhau xuống xe.

Đại Lang và Nhị Lang trông rất đáng yêu, đang làm nũng ở bên cạnh Thẩm Vận Nhu, giang tay muốn Thẩm Vận Nhu bế, bây giờ chúng đã lớn như vậy, Thẩm Vận Nhu đâu còn bế nổi, đành đứng bất lực tại chỗ.

Lăng Kiến Triệt nhảy xuống ngựa, mỗi tay ôm một đứa, bế chúng đi vào trong.

Đại Lang và Nhị Lang la hét om xòm.

“Tam thúc! Buông ra!”

“Con muốn mẹ bế!”

Diểu Diểu thấy tình trạng quẫn bách của hai ca ca, cười ngã vào vòng tay của tổ mẫu.

Lăng Bá Tông lắc đầu thở dài: "Càn quấy! Không có chút quy củ gì hết!”

Khâu thị liếc ông một cái: "Hôm nay cả nhà cuối cùng cũng đoàn tụ, ta xem ai dám nói nhi tử của ta.”

Bộ râu Lăng Bá Tông khẽ run lên, hậm hực bước vào trong.

“Đừng để tâm đến ông ấy.” Khâu thị cười vỗ nhẹ vào tay Phượng Hòa: "Mau vào trong thôi, bữa tối chắc đã chuẩn bị xong rồi, ăn tối xong ta sẽ dẫn người đi dạo quanh nhà, đã lâu rồi ta không trở về đây, muốn xem một chút.”

Phượng Hòa đỡ bà đi vào, dịu dàng nói: “Phu nhân, người cứ gọi tên con là được, con là tiểu bối, người cứ tùy ý.”

“Được, A Hòa.” Khâu thị vui vẻ đáp.

Trong Lăng phủ đèn đuốc sáng trưng, các tỳ nữ, nô bộc thấy gia chủ trở về, đều rất vui mừng, nhanh chóng bưng lên những món ăn nóng hổi.

Mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn, Phượng Hòa ngồi bên cạnh Khâu thị.

Khâu thị mỉm cười, nói với Phượng Hòa và Lăng Kiến Triệt: “Giữa hai đứa có chút hiểu lầm, cũng nên nhanh chóng giải quyết, Thiếu Lẫm, mũi tên kia là do con hành động hấp tấp, vương nữ hiện giờ là khách của chúng ta, con phải tiếp đãi cho tốt, không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa.”

“Vâng.” Lăng Kiến Triệt mỉm cười, cầm đũa gắp thức ăn trong đĩa, gắp một miếng gừng cho vào bát của Phượng Hòa: "Vương nữ, đầu bếp nhà chúng ta tay nghề khá ổn, người cứ ăn nhiều một chút.”

Phượng Hòa ngoài thì cười nhưng trong không cười gắp cho hắn vài lát hành lá và mấy miếng hạt tiêu, nhẹ nhàng nói: “Lăng tam công tử khẩu vị tốt, cứ ăn hết hành gừng tỏi trong đĩa này đi, tốt cho sức khỏe.”

Mọi người: “…”

Khâu thị liếc Lăng Kiến Triệt, đành bất đắc dĩ để mọi người bắt đầu dùng bữa.

Nhà họ Lăng rất coi trọng phép tắc ‘ăn không nói, ngủ không nói’, trên bàn ăn thậm chí tiếng đũa va vào bát đĩa cũng rất nhỏ, Phượng Hòa cúi đầu yên lặng ăn, chán ghét gắp miếng gừng ra ngoài.

Chỉ có Lăng Kiến Triệt gắp hai ba cái đã ăn xong một bát cơm, buông đũa: "Con ăn xong rồi!”

Lăng Bá Tông nín nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng quát: “Không có phép tắc! Phụ mẫu huynh tẩu còn chưa ăn xong, ngươi vội cái gì?!”

“Phép tắc nào nói phụ mẫu huynh tẩu chưa ăn xong thì ta không được buông đũa? Nếu có quy tắc này thì ông chỉ cần mang đến cho ta xem, ta nhất định sẽ tuân thủ.”

Lăng Bá Tông trợn trừng mắt, tức đến nỗi không nói nên lời.

Lăng Kiến Triệt thản nhiên đứng dậy, vươn vai: "Ta đi trước, mọi người nhớ ăn cho đúng “phép tắc”.”

Lăng Bá Tông tức giận nói: “Ngươi đứng lại cho ta!”

Lăng Kiến Triệt véo một cái vào má của Đại Lang, như thể không nghe thấy, thong thả bước ra ngoài.

Phượng Hòa nhìn thấy bóng dáng của hắn biến mất trong đêm, không hiểu sao lại cảm thấy hắn như một con sói cô độc đi trong bóng tối, giờ đột nhiên quay trở lại bầy đàn, còn có chút không quen.

Lăng Kiến Đình với Lăng Kiến Tiêu dè dặt lén nhìn Lăng Bá Tông, nhanh chóng và cơm vào miệng, sợ lát nữa cha họ tức giận lật bàn.

Khâu thị gắp đồ ăn cho Phượng Hòa, cười nói: “Đừng để ý đến họ, cha con họ trời sinh đã ghét nhau, chẳng nói chuyện cho ra hồn đâu.”

“Tại nó không biết tôn trọng người khác!” Lăng Bá Tông tức giận: "Chúng ta khó khăn lắm mới trở về, nó ngay cả một câu cũng không nói với chúng ta.”

“Nhưng ai bảo ông ba lần đi qua phủ mà không vào? Về kinh ba lần mà không biết vào phủ thăm nhi tử một chút, ông tưởng ông là Đại Vũ trị thủy sao?” Khâu thị không chút nương tay với trượng phu: "Ông làm cha ruột mà ngay cả con mình cũng không nhận ra, nếu ta là Thiếu Lẫm, ta cũng không nhận ông làm cha!”

Lăng Bá Tông nhắc đến chuyện này còn có chút xấu hổ, nghẹn không nói nên lời, cuối cùng đành tức giận buông đũa.

Khâu thị cười nói: “Năm xưa khi chưa gặp ta, chẳng phải ông cũng là một người cứng cỏi không phục trời không phục đất hay sao, ta thấy lão tam giống ông đấy…”

Lăng Bá Tông sắc mặt xấu hổ, mặt mày đỏ bừng vì bực tức, không nói lời nào đã bỏ đi.

Khâu thị dùng đũa chỉ vào món ăn trên bàn, mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta ăn, không cần để ý đến họ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc