Sau khi ăn xong, Khâu thị dẫn Phượng Hòa đi dạo quanh phủ.
Khâu thị vừa đi vừa nói: “Để con chê cười rồi.”
Phượng Hòa lắc đầu: "Nhà của người đông vui quá, con rất ghen tị.”
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn sống cùng mẫu thân trong cái trướng ở góc hẻo lánh đó, chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác náo nhiệt khi cả một đại gia đình đông vui ngồi quây quần cùng nhau dùng bữa . Dù Lăng Bá Tông vừa rồi luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Phượng Hòa có thể nhận ra, ông chỉ không biết cách giao tiếp với nhi tử, chứ thực ra ông rất hi vọng Lăng Kiến Triệt có thể ở lại nói chuyện với ông.
Khâu thị thở dài, cảm thấy có duyên với Phượng Hòa, bất giác nói nhiều thêm: "Kể ra thì cũng tại chúng ta, năm Thiếu Lẫm bảy tuổi, bệ hạ để cho chúng ta chọn một nhi tử gửi về kinh làm bạn học cho tiền thái tử, lúc đó lão đại lớn tuổi rồi, lão nhị thì yếu ớt, chúng ta chỉ đành gửi Thiếu Lẫm khỏe mạnh nhất về, cách biệt đến mười hai năm, biên quan xa xôi, ta và hai huynh trưởng của nó thỉnh thoảng mới về thăm nó, cha nó thường xuyên bận rộn, gánh vác nhiệm vụ bảo vệ biên quan, không được hồi kinh nếu không có chiếu chỉ của hoàng thượng, hai cha con bao nhiêu năm cũng khó mà gặp mặt được một lần.”
Phượng Hòa nhớ đến vẻ cứng cỏi của Lăng Kiến Triệt, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một cậu bé bảy tuổi, khi đó Lăng Kiến Triệt cũng chỉ lớn bằng Đại Lang bây giờ, cậu nhóc một mình rời nhà cũng sẽ nhớ đến người thân ở biên quan.
Nhưng Phượng Hòa nhanh chóng xua đi suy nghĩ này, nàng vẫn chưa quên mối thù mũi tên kia, tuyệt đối không thương xót một kẻ suýt giết chết mình.
Hai người đi vòng quanh phủ, đến tới cạnh một bức tường, ở giữa tường bị sụp mất một mảng, bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, hình như ở sân bên cạnh có rất nhiều người đang tranh cãi về điều gì đó.
Khâu thị nhìn bức tường đổ, hối tiếc nói: “Bức tường này sao lại đổ? Ngày mai phải nhanh chóng tìm người sửa chữa, nhà không có nữ chủ nhân trông nom thì không được, những năm qua chúng ta không có ở nhà, Thiếu Lẫm lại thường xuyên ở chỗ Kim Ngô Vệ, căn nhà này có chút hoang phế rồi.”
Phượng Hòa lắng tai nghe, tiếng ồn ào bên cạnh ngày càng lớn, thậm chí dần dần truyền đến tiếng đao kiếm va chạm.
“Phu nhân, bên cạnh là ai vậy?”
“Bên cạnh là nhà Triệu các lão, Triệu các lão là lão thần tử đã trải qua ba triều đại, gia phong cực kỳ chính trực, ngày mai ta còn phải dẫn hai tức phụ tự mình tới thăm lão phu nhân của ông ấy.” Khâu thị tuổi đã cao, thính lực có hơi kém, cho đến khi bên cạnh phát ra tiếng khóc thảm thiết, bà mới nhận ra có điều không ổn, giọng nói đột ngột ngưng lại.
Tiếng khóc ngày càng lớn, xen lẫn tiếng hét xé lòng, nghe trong đêm thực sự rất rợn người.
“Đây là xảy ra chuyện gì…” Khâu thị lầm bầm bước tới phía trước, muốn dẫn Phượng Hòa đi qua từ chỗ tường đổ.
Lăng Kiến Triệt bỗng từ gốc cây hải đường bên cạnh nhảy xuống, chặn đường đi của họ, thấp giọng nói: “Là Hình Bộ đang bắt nghi phạm, đừng đi.”
“Nghi phạm?” Khâu thị mắt mở to không thể tin được: "Nhà họ Triệu sao lại có nghi phạm?”
“… Nhà họ Triệu bị nghi ngờ thông đồng bán nước, bị phán xét nhà lưu đày, Triệu các lão đã tự sát trong ngục, mấy nhi tử của ông ấy cũng đã chết trong ngục.”
“Triệu các lão cả đời liêm khiết, ông ấy là trung thần! Sao lại có thể…” Khâu thị khó lòng chấp nhận.
Lăng Kiến Triệt cắt ngang lời bà, trong màn đêm, giọng hắn lộ ra vẻ trầm thấp: "Đây là bằng chứng do thái tử nộp lên, hoàng thượng đích thân phán quyết, không còn đường vãn hồi.”
Khâu thị nuốt lại lời định nói sau đó, sắc mặt thoáng ngây ngẩn.
Gió đêm gào thét, bóng cây lay động, bên cạnh đèn đuốc sáng choang, tiếng giết chóc vang trời, gió lạnh thổi xuyên qua áo, cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào tứ chi.
Lăng Kiến Triệt liếc nhìn Phượng Hòa, dùng thân mình che lại hố nứt trên tường, hạ giọng nói: “Con đưa hai người về.”
Họ đưa Khâu thị về trước, Khâu thị suốt dọc đường sắc mặt uể oải, trước khi vào cửa còn thở dài một hơi.
Lăng Kiến Triệt tiễn Khâu thị vào nhà, ra lệnh cho nha hoàn mang cho bà một chén trà an thần, không nói một lời dẫn Phượng Hòa đi về phía phòng khách.
Phượng Hòa không muốn ở cùng hắn, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ta tự đi được, ngươi không cần tiễn.”
Lăng Kiến Triệt nhướng mày, quả thực dừng bước: "Được rồi, A Hòa cô nương thông minh hơn người, lần đầu tiên đến Lăng phủ đã biết phòng khách ở đâu, vậy ta sẽ không tiễn nữa.”
Phượng Hòa: “…” Quên mất vụ này.
Lăng Kiến Triệt tựa vào cột gỗ sơn đỏ bên cạnh, chậm rãi nói: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Phượng Hòa cảm thấy người này thật đáng ghét.
Hai người đứng im bất động.
Trong vườn người thường hay thích trồng hoa, nhưng vườn nhà họ Lăng lại trồng rất nhiều cây, ánh trăng dịu dàng, gió thổi làm lá cây xào xạc.
Thiếu nữ đứng dưới hiên, đôi mắt đen nửa rũ, gương mặt hơi ửng đỏ, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay từng sợi tóc mềm mại của nàng, chiếc đèn treo dưới mái hiên nhẹ nhàng đong đưa, ánh nến chiếu sáng gương mặt thiếu nữ mịn màng như ngọc, mang lại sự dịu dàng cho màn đêm tĩnh lặng.
Lăng Kiến Triệt thấy nàng mãi không chịu nhượng bộ, cười khẽ một tiếng, bước về phía trước: "Đi thôi.”
Phượng Hòa không ngờ hắn sẽ nhượng bộ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Lăng Kiến Triệt, thần sắc hơi khẽ lung lay một cái, nhanh chóng hạ mắt xuống.
Nàng đưa tay vuốt tóc mai, che giấu một chút xấu hổ trên mặt, đi theo bước chân của hắn.
Hai người đi song song một đoạn, trên đường gặp phải hai huynh đệ Lăng Kiến Đình và Lăng Kiến Tiêu, họ ra ngoài vì nghe thấy âm thanh bên cạnh, bị Lăng Kiến Triệt chặn lại, đưa họ quay trở lại phòng.
Ánh trăng lạnh lẽo như sương, bóng cây rợp xuống khoảng đất trống, trong sân tĩnh lặng phủ một lớp bóng nhẹ.
Phượng Hòa chưa từng gặp Triệu các lão, nhưng có thể nhìn thấy từ hai hàng mày nhíu chặt của mọi người một điều, Triệu các lão chắc hẳn là một vị quan tốt, có lẽ là do ảnh hưởng của tâm trạng mọi người, lòng nàng cũng thấy nặng nề theo, lúc bước vào cửa còn không kìm lòng được mà hỏi: “Nếu Triệu các lão là trung thần, sao lại có kết cục này?”
Lăng Kiến Triệt không quay đầu, chỉ để lại một câu: “Trung Nguyên có câu nói “Quân bảo thần chết, thần không chết là bất trung”.”
Phượng Hòa ngẩn ra một lúc.