Hai người chậm rãi đi qua cánh rừng, Thanh Cổ ăn no đến mức bụng đã phình to, nàng ấy chậm chạp đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn về dịch trạm trước mặt, đột nhiên kêu lên một tiếng.
"Cháy rồi!"
Phượng Hòa ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy ánh lửa ngập trời, dịch trạm ở cuối rừng đã chìm trong biển lửa, khói mù mịt.
Nguy rồi! Nhóm tỳ nữ với hộ vệ vẫn còn ở trong dịch trạm!
Phượng Hòa chấn động, kéo Thanh Cổ chạy về phía trước, hơi nóng ập vào mặt, cửa sổ đổ sập, ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ, dịch trạm giờ chỉ còn lại khung sườn, ánh lửa chiếu đỏ cả một mảnh trời đêm, tiếng khóc than vang vọng khắp trời, dịch trạm hóa thành tro bụi, chỉ chốc lát đã biến thành biển lửa.
Dịch thừa đứng trước cửa kêu gào cứu mạng, vội vàng đi đi lại lại, nhưng xung quanh không có ai, không một ai đến cứu.
Phượng Hòa chạy đến kéo ông ta lại, thở gấp hỏi: "Người trong đó đều thoát ra rồi chứ?"
Dịch thừa như tìm được chỗ dựa, vừa khóc vừa nói: "Ta vừa ra ngoài giải quyết chút chuyện thì bên trong đã bùng cháy, cháy rất nhanh, đừng nói là người ở trong đó, ngay cả thuộc hạ của ta cũng chưa kịp chạy ra! Giờ phải làm sao đây..."
Sợi dây cuối cùng trong lòng Phượng Hòa đứt phựt, nàng nhớ đến những tỳ nữ trẻ tuổi, trong lòng đau đớn, họ rời xa quê hương tới nơi đây, nhưng còn chưa vào bước chân vào kinh thành đã chết thảm như vậy.
"... Vương nữ?”
Một giọng nói u ám vọng lại từ phía sau, Phượng Hòa quay đầu lại, thấy Triệu Lợi dẫn theo hai hộ vệ từ trong rừng đi ra.
Phượng Hòa giật mình trong lòng, bọn họ vậy mà lại không có việc gì?
Thanh Cổ vui mừng nói: "Còn có người sống sót!"
Gương mặt Triệu Lợi bị ánh lửa hun đến đỏ bừng, lộ ra vẻ âm trầm. Hắn ta nhìn chằm chằm Phượng Hòa, đôi mắt nheo lại thành một đường mảnh, ẩn chứa cảm xúc khó lường: "Không ngờ người không ở trong đó."
Xung quanh tràn ngập mùi dầu hỏa, dịch thừa nói đám lửa này bùng lên rất nhanh.
Trong lòng Phượng Hòa đột nhiên réo lên hồi chuông cảnh báo, chẳng lẽ có người đã tưới dầu hỏa từ trước, cố tình gây ra hoả hoạn?
Phượng Hòa nhìn Triệu Lợi từng bước tiến lại gần, bất giác nhớ lại vẻ khác thường của hắn ta tối nay, trong lòng bỗng lạnh toát. Chỉ trong chớp mắt, nàng không kịp nghĩ gì thêm, kéo Thanh Cổ chạy về phía sau theo phản xạ.
Gần như là cùng lúc, ánh mắt Triệu Lợi lóe lên sát khí, rút kiếm từ thắt lưng, không chút do dự chém về phía Phượng Hòa.
Mũi kiếm để lại một hố sâu trên mặt đất, may mà Phượng Hòa kịp thời né tránh, nếu không thì một nhát này đã chém lên người nàng rồi.
Phượng Hòa hoảng sợ trong lòng, không ngờ Triệu Lợi lại thật sự muốn giết nàng!
Thanh Cổ hét lên một tiếng, lông tơ dựng đứng, lần này không cần Phượng Hòa kéo, nàng ấy lập tức nắm lấy tay Phượng Hòa chạy về vào sâu trong rừng, lao điên cuồng như một con ruồi không đầu.
Thanh Cổ là trẻ mồ côi, thời nhỏ sống ở biên giới giữa Đại Úc và Đàn Âm, nơi đó thường xuyên xảy ra chiến tranh, nàng ấy đã quen với việc ẩn nấp và chạy trốn, giống như bản năng cầu sinh, dẫn Phượng Hòa lẩn trốn trong rừng, đều là những nơi dễ ẩn nấp.
Triệu Lợi với hai tên hộ vệ đuổi theo rất tốn sức, vậy mà vẫn để các nàng trốn khỏi rừng.
Phượng Hòa và Thanh Cổ gắng sức chạy về phía trước, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình.
Triệu Lợi cũng không phải là dạng vừa, hắn ta nhanh chóng dẫn người đuổi theo, thanh kiếm nhắm thẳng vào Phượng Hòa, mỗi một chiêu đều là sát chiêu.
Phượng Hòa liên tục né tránh, phát hiện mục tiêu của Triệu Lợi chỉ là giết nàng, liền mạnh mẽ đẩy Thanh Cổ ra: "Đi tìm người!"
Phía trước có ánh lửa, chắc chắn có người!
Thanh Cổ cắn răng, rảo bước chạy về phía nơi có ánh sáng.
Triệu Lợi chỉ chăm chăm vào việc giết Phượng Hòa, hoàn toàn không quan tâm đến một tỳ nữ, quả nhiên chỉ phái một người đi đuổi theo nàng ấy.
May mà giữa núi rừng có nhiều tre trúc, dễ dàng ẩn nấp, Phượng Hòa thường lên núi hái thuốc, thân thể vẫn khá linh hoạt.
Nàng tìm đúng thời cơ, rút một gói bột rồi rải ra.
Nàng chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, nếu Thanh Cổ có thể dẫn người quay lại cứu nàng, nàng có thể vẫn còn chút hy vọng sống sót.
Triệu Lợi hồi thần, không chút do dự đẩy người hộ vệ phía sau ra chắn, bột chỉ khiến tầm mắt người hộ vệ đó mờ đi.
Phượng Hòa ném hết đồ trên người về phía họ, trong đó lẫn lộn những loại bột khác nhau.
Trong lúc vội vã, nàng rút ra một con dao găm mang theo bên mình, cố gắng giữ bình tĩnh nắm chặt dao trong tay, lẳng lặng lùi lại, lớn giọng nói: "Triệu Lợi, ngươi không cần thuốc giải nữa sao!"
Triệu Lợi từng bước tiến lại gần, nhìn nàng cười đầy tà ác: "Vương nữ còn muốn lừa gạt ta? Đó căn bản không phải là thuốc độc!"
Phượng Hòa giật mình, không ngạc nhiên lắm khi Triệu Lợi dám ra tay sát hại, hóa ra hắn ta đã biết chân tướng, chỉ là... hắn ta biết được từ đâu?
Phượng Hòa không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục dốc toàn lực chạy về phía trước, nàng cắn chặt răng, đẩy ngã những khóm tre phía trước ra, chặn đường của đám Triệu Lợi, ra sức chạy về phía ánh lửa. Đêm tối bao trùm, phía sau là đao quang kiếm ảnh theo sát không buông tha, nàng một bước cũng không dám dừng.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Phượng Hòa nghe thấy tiếng chuông quen thuộc. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua bóng cây dày đặc, thấy một nhóm người đang quây quanh đống lửa, dường như đang gấp rút di chuyển.
Diểu Diểu được tổ mẫu ôm trong tay, cầm một miếng bánh, khi thấy Phượng Hòa chạy từ trong rừng ra, cô bé dụi dụi mắt, vui mừng kêu lên: "Tỷ tỷ khăn che mặt!"
Một vài người quay đầu lại nhìn, đều bị dọa sợ.
Triệu Lợi nhận thấy phía trước có người, lại càng ra tay tàn ác hơn, mắt thấy một kiếm sắp chém xuống người Phượng Hòa, Thanh Cổ dẫn theo Lăng Kiến Đình và hộ vệ chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này nàng ấy không cần nghĩ ngợi liền ôm chặt Phượng Hòa, muốn bảo vệ nàng khỏi cú đâm chí mạng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Kiến Đình dẫn theo hộ vệ xông vào, chặn lại nhát kiếm của Triệu Lợi, bảo vệ Phượng Hòa và Thanh Cổ ở phía sau.
Lăng Kiến Đình liếc nhìn thanh kiếm trong tay Triệu Lợi, chắp tay nói: "Vị đại nhân này rốt cuộc là muốn làm gì?"
Hôm đó ở quán trà hắn đã chú ý đến, nhóm hộ vệ này mang biểu tượng của Cẩm Y Vệ, chắc hẳn là người của Cẩm Y Vệ, lúc đó hắn chỉ nghĩ họ đang hộ tống tiểu thư của nhà nào, không ngờ hôm nay lại thấy họ xuống tay tàn nhẫn.
"Triều đình ban sai, ngươi tránh ra!" Triệu Lợi thấy danh tính bị vạch trần, trên nét mặt lộ ra vẻ sốt ruột, giọng nói toát lên sự vội vàng khó nén.
“Thứ cho tại hạ không thể tuân theo, cô nương này là ân nhân của tiểu nữ nhà ta, Lăng mỗ tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.” Lăng Kiến Đình mặc một bộ đạo bào màu xanh xám, nhìn có vẻ nho nhã, nhưng giọng điệu lại mạnh mẽ, không được phép chen ngang: “Tuy ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù cô nương này có tội, cũng phải bắt về giao cho Đại Lý Tự xử lý, chứ không thể chém giết ngay tại chỗ, vì vậy hôm nay Lăng mỗ buộc phải chen vào!”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Triệu Lợi nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn chằm chằm hộ vệ đứng chắn trước mắt, rồi lại nhìn Lăng Kiến Đình mang gương mặt ưu nhã, ánh mắt đầy khinh thường, u ám nói: “Chỉ là giết thêm vài người mà thôi.”
“Thêm lão phu có đủ không?” Lăng Bá Tông từng bước tiến tới, lạnh lùng nhìn Triệu Lợi: “Ta là mệnh quan triều đình Lăng Bá Tông, ngươi cũng muốn giết ta diệt khẩu sao?”
Ánh mắt Triệu Lợi đột ngột trầm xuống, chỉ thốt ra được một câu từ kẽ răng: “Lăng lão tướng quân?”
Gương mặt Lăng Bá Tông tỏ ra uy nghiêm: “Lần này lão phu về kinh, vì không muốn quấy rầy dân chúng mà che giấu thân phận, không ngờ lại gặp phải những kẻ vô pháp vô thiên như các ngươi!”
Phượng Hòa ngạc nhiên nhìn Lăng Bá Tông, trận chiến thất bại lần này của Đàm Âm chính là thất bại dưới tay danh tướng Đại Úc Lăng Bá Tông, không ngờ Lăng đại tướng quân lại chính là ông lão tóc bạc nhưng vẫn tráng kiện trước mặt này.
Sắc mặt Triệu Lợi hoàn toàn trầm xuống, nếu đối phương chỉ là vài hộ vệ bình thường, một mình hắn ta là có thể chém giết họ, nhưng nếu những người này là thuộc hạ của Lăng lão tướng quân thì nhất định ai nấy đều là cao thủ, hắn ta sẽ không có phần thắng.
Triệu Lợi biết đại thế đã mất, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, đột ngột lao về phía Phượng Hòa, dường như đã có ý định cá chết lưới rách.
Lăng Kiến Đình lập tức che chở Phượng Hòa lùi lại phía sau.
Phượng Hòa hơi trầm tư, lấy ra ấn tín, lên tiếng: “Ta là vương nữ Đàm Âm, họ là hộ vệ do Đại Úc phái tới đón ta, giờ đột nhiên muốn ám sát ta, hẳn là có nguyên nhân khác.”
Sắc mặt Lăng Bá Tông lập tức thay đổi, lớn tiếng ra lệnh: “Giữ lại người sống.”
Nhưng Triệu Lợi không cho bọn họ cơ hội, thấy cú phản công cuối cùng thất bại, biết rằng đã không còn đường vãn hồi, hắn ta xông thẳng về phía mũi đao đối diện, mọi người muốn ngăn cản cũng đã muộn, đám hộ vệ của hắn ta cũng tương tự, ba người lập tức bỏ mạng.