Tước Điểu Quy Lang

Chương 7

Trước Sau

break

Khoảng cách đến kinh thành càng lúc càng gần, chỉ chốc lát đã đến Trấn Tam Đỉnh nơi tiếp giáp với kinh thành.

Buổi tối mọi người nghỉ lại tại dịch trạm, có thể vì sắp hoàn thành nhiệm vụ nên tâm trạng Triệu Lợi khá tốt, hiếm khi hào phóng mời mọi người cùng uống rượu ăn thịt, mọi người ở dưới lầu ồn ào náo nhiệt, đến đêm muộn mới về phòng nghỉ ngơi.

Phượng Hòa cảm thấy không có khẩu vị, không xuống lầu dùng bữa cùng họ.

Dịch trạm này nằm sâu trong một khu rừng, xung quanh là rừng cây um tùm, một cơn gió thổi qua có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc, thỉnh thoảng còn nghe được cả tiếng chim hót.

Phượng Hòa đẩy cửa sổ, dựa vào bậu cửa nhìn ánh trăng mờ ảo trên bầu trời.

Ngày mai sẽ đến kinh thành, nơi này đối với nàng vừa lạ vừa quen.

Đó là quê hương của mẫu thân, là mảnh đất mà mẫu thân luôn tưởng nhớ.

Ngày đó, mẫu thân đã rời bỏ vùng đất này với tư cách là công chúa hòa thân, nay, nàng lại đến nơi này với tư cách là con tin.

Họ dù đi hay ở cũng đều là thân bất do kỷ, họ chỉ là vật hy sinh của cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Phượng Hòa khẽ nhếch môi châm chọc.

Thế gian này sao mà hoang đường.

Một làn hương bay đến, Phượng Hòa tựa bên cửa sổ, khẽ hít nhẹ. Hình như là hương thơm thanh khiết của hoa sen. Bên cạnh trạm dịch chính là một đầm sen lớn, hương thơm phảng phất trong không khí.

Nàng nhớ mẫu thân từng nói, gần kinh thành có một tiệm bán bánh hoa sen tên là Hà Ký, bánh hoa sen ở đó ngon hơn bất kỳ nơi nào khác.

Phượng Hòa nhớ tới mẫu thân, trong lòng chợt cảm thấy chua xót, đi xuống dưới cùng với Thanh Cổ, rời khỏi dịch trạm, đi tìm tiệm bán bánh hoa sen đó.

Có vẻ những người khác đã ngủ say, đều ở trong phòng nghỉ ngơi, không ai ngăn cản họ.

Hai người men theo hướng ánh đèn, một đường đến trấn Tam Đỉnh bên ngoài rừng, băng qua đường tiến vào phố xá sầm uất. Nơi đây gần kinh thành, phồn thịnh và nhộn nhịp, phong tục tập quán hoàn toàn khác với những gì đã thấy ở Đàm Âm.

Thanh Cổ nhìn phố xá rực rỡ ban ngày trước mắt thì ngạc nhiên vô cùng. Suốt dọc đường, nàng ấy không kịp dời mắt, ánh nhìn cứ mãi lưu luyến trên những món đồ mới lạ, đầy hứng thú. 

Phượng Hòa cũng tò mò nhìn quanh, những thứ bán trong chợ cùng với trang phục của người đi đường, Phượng Hòa từng nghe mẫu thân nhắc đến, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến.

Những năm qua, tuy mẫu thân luôn ốm yếu nhưng mỗi lần nhắc đến quê hương là ánh mắt lại lấp lánh, vì vậy Phượng Hòa thường xuyên ngồi bên mẫu thân nói chuyện về kinh thành, về Đại Úc.

Hai người đi giữa dòng người tấp nập, bất tri bất giác đã đi dạo một hồi lâu, mua nhiều đồ chơi và đồ ăn mới lạ, còn tìm thấy được tiệm Hòa Ký, mua bánh hoa sen nóng hổi, vừa ăn vừa trở về.

Khóe mắt Phượng Hòa hơi cong lên, bánh hoa sen ngon giống như mẫu thân nói, ăn xong còn lưu lại dư vị ngọt ngào.

Thanh Cổ một đường ăn khá nhiều thứ, hài lòng ợ một tiếng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc