Trong những ngày tiếp theo, đám hộ vệ tuy vẫn nhìn chằm chằm nhóm tỳ nữ nhưng không dám hành động liều lĩnh, hai bên duy trì một sự cân bằng mong manh.
Càng rời xa Đàm Âm, càng cảm nhận được nhiệt độ dần dần ấm lên, ngay cả khi ngủ ngoài đồng hoang cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Cảnh vật xung quanh từ tuyết băng lâu năm biến thành những mảng cỏ xanh tươi, núi non và hồ biếc xinh đẹp vô ngần, đường đi tràn ngập hương hoa.
Đi qua rừng núi, trên đường thường xuyên có dịch trạm để nghỉ chân, ngay cả khi thỉnh thoảng phải ngủ lại giữa núi, nhóm tỳ nữ vẫn vây quanh xe ngựa của Phượng Hòa, cách xa những quan binh kia, cũng coi như khá an toàn.
Giữa trưa, mặt trời nóng rực, đám quan binh còn ổn, nhưng nhóm tỳ nữ thì cơ thể yếu ớt, sau nhiều ngày bôn ba, thần sắc mệt mỏi thấy rõ, họ đến từ Đàm Âm, không quen với thời tiết nóng bức của Đại Úc, có chút không hợp, đi lại loạng choạng.
Phượng Hòa vén rèm xe nhìn họ một cái, thấy bên đường có quán trà, vội vàng kêu xe dừng lại.
Triệu Lợi bị 'thuốc độc' khống chế, không dám chọc giận nàng, do dự một chút, dựa theo mệnh lệnh của nàng để cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, dù sao đã sắp đến Đại Úc cũng không quan tâm đến chút thời gian ngắn này.
Thanh Cổ đỡ Phượng Hòa vào quán trà, quán trà không lớn, bên cạnh có hai bàn có người ngồi, một bàn toàn là đàn ông mặc đồ ngắn, bên cạnh đeo đao, nhìn có vẻ như là hộ vệ, bàn còn lại ngồi ba nam ba nữ, trong đó cặp lão phu phụ hình như là trưởng bối trong nhà, mặt mày hiền hậu, hai cặp còn lại đều là phu thê trẻ, trong đó một người phụ nữ ôm một tiểu cô nương đáng yêu trắng trẻo như tuyết, tiểu cô nương trông chỉ khoảng bốn năm tuổi.
Tiểu cô nương cầm một miếng bánh trong tay, ngồi trên đùi mẹ, đá chân đung đưa, nở nụ cười hiện hai lúm đồng tiền ngọt ngào nhìn về phía Phượng Hòa, trên cổ đeo một chiếc vòng, chiếc vòng có treo một cặp chuông nhỏ, phát ra âm thanh đinh đang theo động tác của cô bé.
Phượng Hòa nhìn cô bé, mỉm cười ngồi xuống ghế.
Chủ quán trà thấy hôm nay buôn bán tốt, vui vẻ chạy đến chào đón, dùng khăn lau bàn, nhanh nhẹn rót một ấm trà lạnh.
Phượng Hòa nhấp một ngụm trà, cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dù không phải là trà ngon, nhưng là trà mới, uống vào cảm nhận được hương vị thanh khiết khác biệt.
Đàm Âm vốn không sản xuất trà, chỉ có thể uống trà cũ, dư vị có thừa nhưng không đủ tươi mới. Đây là lần đầu tiên Phượng Hòa được uống trà tươi mới như vậy, kèm theo cảnh vật xung quanh, đã giảm bớt rất nhiều mệt mỏi trong chuyến đi.
Uống một cốc trà xong, Triệu Lợi đã cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, Phượng Hòa thấy mọi người cũng đã nghỉ ngơi gần đủ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nàng đi thêm hai bước, bỗng nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt từ phía sau.
“Diểu Diểu! Con làm sao vậy?”
“Diểu Diểu! Đừng làm mẹ sợ, mau nôn ra!”
Phượng Hòa quay lại nhìn, chỉ thấy cô bé đang ôm cổ, cổ họng như bị nghẹn không thở được, sắc mặt dần dần chuyển sang màu xanh tím, xem có vẻ như sắp ngất đi, người lớn xung quanh ai cũng hoảng loạn, vẻ mặt lo lắng, mẹ cô bé thì khóc lóc thảm thiết.
Phượng Hòa biến sắc, vội vàng chạy lại, không nói lời nào bế cô bé lên, tay đấm mạnh vào vị trí cách rốn của cô bé hai ngón tay.
Thẩm Vận Nhu ngẩn người một lúc, theo phản xạ muốn giành lại con nhưng lão gia tử Lăng Bá Tông thấy Phượng Hòa hành động thuần thục, đưa tay cản lại, lắc đầu với nàng ấy.
Phượng Hòa ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, sau vài lần, cuối cùng cô bé cũng đã nôn ra vật trong cổ họng, sắc mặt dần chuyển tốt, hơi thở đã trở nên thông thuận.
Phượng Hòa bắt mạch cho cô bé, xác định cô bé không sao rồi mới thả cô bé xuống: “Ổn rồi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trắng bệch, lần lượt lên tiếng cảm ơn.
Lăng Kiến Đình là phụ thân của Diểu Diểu, bước tới trước mặt Phượng Hòa khom người: “Tại hạ Lăng Kiến Đình, đa tạ cô nương đã cứu tiểu nữ.”
Thẩm Vận Nhu đứng bên cạnh rưng rưng nước mắt, hành lễ: “Đa tạ cô nương, chúng ta vô cùng cảm kích.”
Triệu Lợi nhìn thấy toàn bộ quá trình từ xa, thấy Phượng Hòa thật sự hiểu biết y thuật, trong lòng cảm thấy nặng nề, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn ta sốt ruột thúc giục hai tiếng, Phượng Hòa không kịp nói gì thêm, chỉ kịp gật đầu chào người nhà họ Lăng rồi vội vã rời đi.
Hành trình tiếp theo vẫn cứ không nhanh không chậm, chỉ có điều thái độ của Triệu Lợi đã cẩn thận hơn, không dám dễ dàng động chạm đến Phượng Hòa, nhóm tỳ nữ cũng được đám hộ vệ tôn trọng hơn nhiều.
Thỉnh thoảng họ lại gặp được nhóm người Diểu Diểu, cô bé biết Phượng Hòa là ân nhân cứu mạng của mình, mỗi lần đều nhiệt tình chào hỏi, Phượng Hòa cũng đã quen, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông, chắc chắn là gặp được cô bé này.
Nàng đoán người nhà họ Lăng hẳn là cũng đến kinh thành, họ có hộ vệ bên cạnh, tuy có vẻ khiêm tốn nhưng từ lời nói và hành động có thể thấy được, chắc hẳn bọn họ xuất thân từ dòng dõi hiển hách, không phú thì quý.