Phượng Hòa đứng trên xe ngựa, lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn trong rừng, những người đó cũng không vì sự xuất hiện của nàng mà dừng tay, mà chỉ liếc nhìn nàng một cái đầy khinh thường, rồi lại tiếp tục hành vi cầm thú.
Y Nhĩ Mã ở gần nàng nhất, Triệu Lợi đang kéo nàng ta, vẻ mặt nàng ta tái mét, cổ áo đã bị kéo mở một nửa, ánh mắt đầy hoảng sợ.
“Dừng lại!” Phượng Hòa hét lớn.
Đám quan binh như không nghe thấy, tiếp tục làm điều mình muốn, chỉ còn những tỳ nữ thì cầu khẩn nhìn về phía bên này.
“Ta bảo các ngươi dừng lại, các ngươi không nghe thấy à!” Phượng Hòa quát lớn, ánh mắt chứa đầy lửa giận.
Triệu Lợi chớp mắt một cái tỏ vẻ không kiên nhẫn, từ từ đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười dâm đãng: "Vương nữ, tốt nhất là người hãy nhận rõ thân phận của mình đi, bất kể trước đây người là vương nữ hay thiên kim tiểu thư, đến đất Đại Úc này, người chỉ là một nữ nhân vô giá trị, đừng nói đến họ, ngay cả người, nếu bị 'sơn phỉ' làm nhục cũng sẽ không có ai trách cứ bọn ta.”
Phượng Hòa nghe rõ rằng hắn ta đang đe dọa nàng.
Dĩ nhiên nàng biết, vào khoảnh khắc trở thành con tin, nàng đã trở thành một con cừu ngoan ngoãn mặc người mổ xẻ, Đàm Âm có thể gửi nàng đến làm con tin, cũng sẽ không vì nàng mà trở mặt với Đại Úc. Đối với Đại Úc nàng chỉ là một quân cờ không có giá trị, chỉ cần nàng không chết, sẽ không có ai phải chịu trách nhiệm, vì vậy những người này mới dám mạnh miệng như vậy.
Ánh mắt Phượng Hòa trầm xuống, như đêm tối không một tia ánh sáng.
Đến Đại Úc còn gần một tháng đi đường, nếu những quân lính Đại Úc này không có lòng tốt thì chúng sẽ có nhiều cách để làm khổ bọn họ, chỉ cần đi đường vòng cũng có thể khiến nhiều tỳ nữ kiệt sức.
Tiếng khóc của các tỳ nữ vang lên liên tục, Phượng Hòa suy nghĩ, từ trong túi lấy ra một gói bột, vung tay rải ra.
Gió đêm lớn, bột nhanh chóng bay về phía mọi người, tất cả mọi người đều dừng lại hành động, tiếng ho khục khặc nối nhau không dứt.
Triệu Lợi vung tay quạt quạt, tức giận nói: “Ngươi đang rải cái gì vậy!”
Phượng Hòa không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn ta, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Độc.”
Ngay lập tức tất cả mọi người đều dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Triệu Lợi nhanh chóng nâng tay áo che miệng mũi.
Phượng Hòa lướt mắt nhìn hắn ta một cái: "Muộn rồi.”
Mặt Triệu Lợi biến sắc, bỗng nhiên cười lớn: “Ngươi đừng có lừa bọn ta! Chỉ là một ít bột mì, một vương nữ như ngươi, há có thể mang theo thuốc độc bên mình?”
Phượng Hòa điềm tĩnh nở một nụ cười: "Ngươi cũng đã nói, một vương nữ như ta, sao có thể vô duyên vô cớ mang bột mì bên người?”
Triệu Lợi lộ vẻ do dự, so với thuốc độc, rõ ràng vương nữ sẽ không mang bột mì bên mình.
Thanh Cổ dũng cảm nói lớn: “Vương nữ từ nhỏ đã học y thuật với Vu thần y, có thể trị bệnh, còn biết cả dùng độc, nếu các ngươi không tin, có thể tự đi nghe ngóng.”
Triệu Lợi bất ngờ giật mình, khó tin ngẩng đầu lên: “Vu Minh Ông thần y?”
Thanh Cổ hơi hếch cằm: “Vu thần y nổi tiếng khắp thiên hạ, ngoài vị này ra thì còn có ai?”
Quân lính Đại Úc trong lòng rối bời, thấp thỏm không yên. Triệu Lợi cũng lộ ra vẻ khó coi.
Tên tuổi của Vu thần y bọn họ đã nghe đến, nghe đồn Vu thần y thường xuyên đi du lịch khắp nơi, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng ông ấy đã lớn tuổi, nghe nói đã qua đời từ hai năm trước, không ngờ lại còn có một đồ đệ.
Triệu Lợi lòng dạ suy tư trăm bề, hoài nghi nhìn Phượng Hòa: “Bọn ta có lý do gì để tin ngươi? Vu thần y là người Đại Úc, sao lại nhận ngươi, một vương nữ Đàm Âm làm đồ đệ?”
Phượng Hòa bình tĩnh đối diện ánh mắt thử thách của hắn ta: "Giọng thấp, hơi thở ngắn, lưỡi đỏ, dễ đổ mồ hôi, là triệu chứng trong phổi thiếu khí, có phải thời tiết càng lạnh da càng khô ngứa, thậm chí có dấu hiệu tiết nhiều nước miếng?”
Triệu Lợi sắc mặt khẽ biến, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại.
Nàng chưa từng bắt mạch cho hắn ta, vậy mà lại nói đúng hết.
Phượng Hòa bình thản nói: “Các ngươi có thể không tin, chỉ cần một tháng sau nếu không có thuốc giải, các ngươi nhất định sẽ nát ruột mà chết.”
Triệu Lợi tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Hòa, thấy nàng không hề hoảng loạn, dương như thật sự nắm chắc phần thắng, cuối cùng không dám mạo hiểm.
Vẻ mặt hắn ta tối sầm lại: "Ngươi muốn làm gì?”
Phượng Hòa quét mắt qua những quân lính làm bậy phía sau hắn ta, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn có thuốc giải thì phải đưa bọn ta an toàn vào kinh thành, nếu không ai cũng đừng mong sống sót.”
Những người đó do dự một lúc, cuối cùng cũng ngượng ngùng buông tay, thả người đẹp thơm mềm trong lòng xuống, dù sao thuốc bột vừa bay qua, không ai chắc chắn mình có hít phải không, để bảo toàn tính mạng, chỉ có thể làm vậy cho chắc.
Các tỳ nữ hoảng hốt đứng dậy, òa khóc chạy đến bên Phượng Hòa, như đám thú con tìm kiếm nơi trú ẩn, mười hộ vệ Đàm Âm lúc này cũng giả vờ thức dậy, làm bộ bảo vệ phía trước họ.
Phượng Hòa liếc nhìn những hộ vệ ham sống sợ chết này, không kỳ vọng họ thực sự có tác dụng, chỉ yêu cầu họ đứng ở xa bảo vệ, còn hơn là không có gì.
Nàng nhẹ nhàng an ủi nhóm tỳ nữ, nhắc nhở họ sau này phải đi cùng nhau, tuyệt đối không được đi lẻ một mình, mọi người đều vội gật đầu.
Y Nhĩ Mã chỉnh lại cổ áo, kiêu ngạo ngẩng cao cằm: "Thuốc giải, vừa rồi những bột thuốc đó có thể bọn ta cũng hít phải.”
Phượng Hòa liếc nhìn Triệu Lợi đang từ xa dõi theo họ, chỉ nói: “Khi vào kinh tất nhiên ta sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi, không cần phải lo lắng.”
Y Nhĩ Mã còn muốn nói gì đó nhưng Phượng Hòa đã vén rèm vào trong xe ngựa, nàng ta chỉ có thể ngậm miệng lại, trong mắt lóe lên một tia tức giận.
Thanh Cổ sợ hãi toát mồ hôi lạnh, đến khi lên xe ngựa mới cảm thấy rùng mình mà vỗ ngực: "Vương nữ, vừa rồi sợ chết khiếp, may mà người mang theo thuốc độc.”
Phượng Hòa xốc lại cái áo lông cáo, nhắm mắt lại: "Thuốc độc ở đâu ra, chỉ là một ít thuốc bột xua đuổi rắn rết với chuột mà thôi.”
Thanh Cổ: “…”