Đường từ Đàm Âm đến Đại Úc xa xôi, trong vùng Đàm Âm đường tuyết rất khó đi, đội ngũ đông người, lại có cả nữ quyến, đi chậm hơn bình thường, có lẽ phải mất một tháng mới đến được kinh thành.
Chiều tối, mặt trời lặn, đoàn người nghỉ ngơi một chút.
Phượng Hòa ngồi trên một tảng đá trống trơn, nhìn chằm chằm vào những con đại bàng bay lượn trên sa mạc, cả đội ngũ đã đi được ba ngày, đây là biên giới giữa Đàm Âm và Đại Úc, đi tiếp nữa sẽ hoàn toàn rời xa Đàm Âm.
Phượng Hòa sống ở Đàm Âm mười sáu năm nhưng lại không có nhiều tình cảm với nơi này, ngược lại, nàng lại có chút tò mò về Đại Úc. Những năm qua, mẫu thân nàng thường nói về phong tục tập quán, trang phục và món ngon quê hương, nàng luôn cảm thấy khá là khao khát.
Thanh Cổ đi đến, đưa lương khô cho nàng: "Vương nữ, người ăn chút đi, tối nay phải đi suốt đêm, sắp sửa khởi hành rồi."
Nàng ấy là tỳ nữ đã theo bên Phượng Hòa từ nhỏ, phụ mẫu đều đã không còn.
Phượng Hòa nhận lấy lương khô, khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp phải ánh mắt lạnh lẽo.
Ngồi đối diện với nàng là một trong mười sáu tỳ nữ đi cùng, người đẹp nhất, chủ nhân của ánh mắt lạnh lẽo đó, Phượng Hòa nhìn qua và nhận ra đối phương là nữ nhi của thủ lĩnh một bộ lạc, hình như tên là Y Nhĩ Mã. Vì là con của nô lệ, bình thường không được phụ thân coi trọng, không ngờ rằng nàng ta cũng sẽ được gửi đến Đại Úc.
Phượng Hòa không nhớ mình có mối thù oán gì với nàng ta nên không thèm để ý.
Nàng quay lưng về phía mọi người, tháo khăn che mặt ra, cúi đầu cắn một miếng lương khô.
Nàng biết mình có một gương mặt dễ gây rắc rối, vì vậy, những ngày này luôn đeo khăn che mặt, lúc xuống xe ngựa chưa từng tháo ra.
Phượng Hòa cúi đầu uống nước, ngửi thấy trong nước có một mùi nhẹ, nàng cảm thấy cảnh giác, lập tức đứng dậy, hô to với mọi người: "Nước có độc!"
Mọi người hoảng sợ, sắc mặt đều thay đổi, sợ hãi ném bát nước trong tay.
Thủ lĩnh hộ vệ của Đại Úc là Triệu Lợi nhanh chóng đi đến: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có người bỏ thuốc." Phượng Hòa nhanh chóng quan sát xung quanh, kiểm tra nước của mọi người, phát hiện chỉ có nước trong bát của nàng có độc, không khỏi nhíu mày.
Nàng nghi hoặc nhìn về phía đoàn người hộ tống mình, lòng thầm lo lắng, người bỏ thuốc chắc chắn ở trong đám bọn họ, suốt chặng đường này e là sẽ không an toàn, nhất định phải tìm ra người này.
Triệu Lợi tìm kiếm một lượt, quay lại chắp tay nói: "Vương nữ yên tâm, chuyện này giao cho ta điều tra, nhất định sẽ cho người một lời giải thích."
Phượng Hòa lo lắng, gật đầu không tập trung, quay người ra lệnh: "Sau này đồ ăn đều phải qua sự kiểm tra của ta mới được dùng."
"Vâng." Thanh Cổ nuốt nước bọt, sợ hãi đáp.
Trong mắt Triệu Lợi hiện lên một tia tối tăm, cúi đầu xuống.
Đêm tiếp tục lên đường, đến khi ra khỏi khe núi, mọi người mới dừng lại nghỉ ngơi, nơi này gần trăm dặm không có bóng người, chỉ có thể cắm trại giữa rừng núi.
Xe ngựa rộng rãi, Phượng Hòa không ra ngoài dựng lều mà nghỉ lại trong xe ngựa.
Mây đen che phủ mặt trăng, trong rừng im ắng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim bay qua ngọn cây, Phượng Hòa cuộn mình trên tấm thảm mềm mại, nhắm mắt lại nhưng hoàn toàn không buồn ngủ.
Trong đêm tĩnh mịch bỗng vang lên một tiếng rên rỉ, như tiếng phát ra khi bị bịt miệng, Phượng Hòa bỗng mở mắt, ngồi dậy, vểnh tai lắng nghe, lại nghe thấy trong gió lạnh có vài tiếng giống nhau vang lên.
Thanh Cổ ngủ rất say trong xe ngựa, phải đến khi Phượng Hòa đẩy hai cái mới tỉnh dậy.
Nàng ấy ngủ bên cạnh cửa sổ, Phượng Hòa chỉ hướng về phía cửa sổ, theo chỉ dẫn của Phượng Hòa, Thanh Cổ hé mở rèm nhìn ra ngoài, lập tức hoảng sợ đến mức cả người run lên, dang tay chắn trước mặt Phượng Hòa.
Chỉ trong khoảnh khắc mở rèm đó đã đủ để Phượng Hòa nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Không ngờ những quan binh Đại Úc kia lại lợi dụng ánh trăng lẻn vào chỗ tỳ nữ ngủ, có ý đồ xấu! Có vài người đã bịt miệng các tỳ nữ, đè lên cơ thể họ.
Mười quan binh Đàm Âm lại ngủ say sưa, hoàn toàn không có ý định bảo vệ các tỳ nữ.
Phượng Hòa cắn chặt môi dưới, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Những người này rõ ràng là thấy sắc nổi lòng tham, muốn phá hủy sự trong sạch của các tỳ nữ ở nơi hoang dã, nếu để họ thành công, suốt dọc đường này các tỳ nữ chắc chắn sẽ hoàn toàn trở thành đồ chơi của họ!
Thanh Cổ sợ hãi run rẩy, bên ngoài ngày càng ồn ào, các tỳ nữ đang ra sức vùng vẫy, có người đẩy tay bịt miệng ra, gắng hết sức hô cứu mạng, tiếng kêu thét chói tai và tiếng khóc xé tan màn đêm tính lặng, khiến người ta lạnh gáy.
Phượng Hòa bỗng đứng dậy, vén rèm bước ra ngoài.
"… Vương nữ!" Thanh Cổ kêu lên, hoảng sợ đến mức nước mắt rơi đầy mặt.