Tước Điểu Quy Lang

Chương 3

Trước Sau

break

Trước khi rời đi, Phượng Hòa đến vương trướng theo quy củ, bái biệt A Đằng Vương.

A Đằng Vương sức khỏe càng ngày càng kém, đang chìm vào giấc ngủ say, Phượng Hòa không vào trong, chỉ đứng ở cửa kéo mành nhìn vào trong.

A Đằng Vương nằm trên giường, cơ thể khỏe mạnh giờ đã khom xuống, hai má hõm sâu, tóc bạc phơ, ông ta từng là vua sói dũng mãnh nhất ở Đàm Âm, giờ đây vua sói đã già, không còn xé mồi được nữa.

Ngày trẻ, ông ta chinh chiến khắp nơi, chiến tích xuất sắc, những năm tháng đó là thời kỳ thịnh vượng nhất của Đàm Âm, ngay cả Đại Úc cũng phải gửi công chúa đến để hòa thân, giờ đây thời thế thay đổi, Đàm Âm buộc phải khuất phục trước Đại Úc, gửi nữ nhi làm con tin để đổi lấy hòa bình tạm bợ.

Phượng Hòa nhìn ông ta, tâm trạng phức tạp.

Mẫu thân nàng là công chúa hòa thân mà Đại Úc gửi đến, tuy không xuất thân hoàng thất, nhưng được hoàng đế Đại Úc thân phong cho phong hào Chiêu Hoa công chúa, lẽ ra phải được tận hưởng mọi thứ cao quý nhất ở Đàm Âm, nhưng vào đêm tân hôn vì màn trướng bốc cháy mà bị bỏng dẫn tới hủy, từ đó về sau A Đằng Vương không bao giờ đặt chân vào trướng của mẫu thân nàng nữa.

Sau khi Phượng Hòa ra đời, A Đằng Vương đã truyền tin vui khắp mười ba bộ lạc của Đàm Âm, mọi người đều nghĩ A Đằng Vương rất yêu quý nữ nhi này, nhưng không ngờ sau đó mặc dù A Đằng Vương nhiều lần hào phóng ban thưởng cho Phượng Hòa, nhưng vẫn không quan tâm đến nàng, còn chuyển trướng của nàng và mẫu thân đến góc khuất nhất.

 

Từ nhỏ đến lớn, Phượng Hòa chỉ có thể nhìn A Đằng Vương từ xa, trừ khi là những bữa tiệc mà nàng phải tham dự, còn lại A Đằng Vương sẽ không gặp nàng, họ chưa từng tiếp xúc riêng với nhau, Phượng Hòa thậm chí còn chưa từng gọi một tiếng "Phụ Hãn" nào, lâu dần nàng cũng đã quen, chỉ gọi ông ta là "A Đằng Vương".

Nàng từng khao khát tình yêu của cha, dù sao mọi người đều nói phụ thân nàng là một anh hùng, vì vậy có một lần nàng đã lén chạy đến vương trướng, trốn sau rèm lén nhìn, nhưng A Đằng Vương chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi sai người đưa nàng đi, trong ánh nhìn đó, Phượng Hòa lúc nhỏ không thấy chút tình yêu nào từ cha, A Đằng Vương sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt gần như ghê tởm, giống như nàng không khác gì cỏ dại bên đường, từ đó về sau, nàng không còn đi tìm ông ta nữa.

Sự thật chứng minh, A Đằng Vương thật sự không quan tâm đến nữ nhi này, nếu không ông ta cũng sẽ chẳng gửi nàng đi làm con tin.

Phượng Hòa buông mành, đầu không ngoảnh lại mà rời đi.

Nếu như lần này nàng có thể mang lại bình yên cho thế gian, dù chỉ là sự an ổn tạm thời, nàng cũng sẵn lòng.

Đàm Âm mùa đông gió tuyết rét lạnh, quanh năm đều vậy, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Phượng Hòa đứng trước mộ mẫu thân, gió lạnh thổi vào áo choàng trên người nàng, xa xa là những hộ vệ đang chờ nàng.

Phượng Hòa quỳ xuống đất, đặt một bó hoa băng vàng lên bia mộ, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con sẽ đi đến Trung Nguyên, nơi đó là quê hương của mẹ, con muốn đi xem một chút."

Nàng quỳ trước mộ hồi lâu, sau lưng có tiếng thúc giục vang lên.

Phượng Hòa lau nước mắt trên mặt, ánh mắt kiên định nhìn về phía bia mộ: "Một ngày nào đó, con nhất định sẽ đưa mẹ trở về quê hương.”

Nàng ổn định cảm xúc, cúi đầu lạy bia mộ một cái, quay người đi về phía xe ngựa.

Sử Nhĩ dẫn theo hộ vệ đứng bên cạnh xe ngựa đợi nàng, ánh mắt cứ dõi theo nàng.

Phượng Hòa lướt mắt nhìn qua, hộ vệ mà A Đằng Vương gửi cho nàng chỉ có mười người, trong khi binh tướng mà Đại Úc phái đến có tận năm mươi người, còn những tỳ nữ mà A Đằng Vương phái đến hầu hạ nàng thì lại không ít, ngoài tỳ nữ thân cận từ nhỏ là Thanh Cổ còn có mười sáu tỳ nữ khác, ai cũng xinh đẹp, dáng dấp thướt tha.

Mười sáu tỳ nữ này bề ngoài là tỳ nữ của nàng, thực chất là mỹ nhân gửi cho Đại Úc, nếu sau này họ có thể được gửi vào nhà các quan viên của Đại Úc thì họ chính là tai mắt của Đàm Âm, A Đằng Vương đúng là tính toán khéo léo.

Sử Nhĩ nhận thấy ánh mắt của nàng, lướt qua những nữ tử đó một cái: "Những người này gộp lại cũng không bằng vẻ đẹp của muội.”

Gió lạnh thổi váy của Phượng Hòa tung bay, nàng đứng giữa biển tuyết trắng, dung nhan thanh thoát như một đóa tuyết liên sắp rụng, toàn thân mặc váy trắng, bên tai cài bông lụa trắng, chỉ có đôi môi màu gỗ đàn đỏ rực, không ngờ càng thêm xinh đẹp.

Sử Nhĩ trong lòng xao xuyến, nhẹ nhàng cuốn lấy một lọn tóc đen bên tai nàng, giọng nói hạ thấp: "A Đề Nhã, muội thử cầu xin ta đi, biết đâu ta sẽ mềm lòng? Đừng lúc nào cũng cứng nhắc như vậy.”

Phượng Hòa nghiêng đầu tránh né sự động chạm của hắn ta, trong mắt lóe lên chút chán ghét, nâng váy từng bước lên xe ngựa, đầu cũng không ngoảnh lại nói: “Ta có tên gọi ở Trung Nguyên, mẹ đã đặt cho ta, lần sau gặp mặt, có lẽ huynh có thể gọi ta là Phượng Hòa.”

Giọng nói của nàng tan biến trong gió lạnh, xe ngựa từ từ rời đi.

Sử Nhĩ lưu luyến nhìn theo xe ngựa dần đi xa, trong mắt thoáng có chút tiếc nuối và thương cảm, nhiều hơn chính là khát khao và tham vọng về quyền lực.

Gió lạnh thổi vào trong xe ngựa, nhẹ nhàng lay động tấm rèm, Phượng Hòa ngẩng đầu nhìn xa, Đóa Lan Tháp đứng trên một ngọn đồi cao, lặng lẽ quan sát nàng.

Họ cứ như vậy, không chứa đựng cảm xúc mà nhìn nhau cho đến khi bóng dáng biến mất ở nơi xa.

Không biết khi nào gặp lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc