Tước Điểu Quy Lang

Chương 56

Trước Sau

break

Lăng Kiến Triệt nhận lấy ly rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, ngược lại càng bùng lên dữ dội.

Mọi người thấy vui vẻ, tạm thời bỏ qua cho hắn, tiếp tục nói cười, không ai ép rượu nữa.

Hàn Tuyết Kiều nắm khăn thêu, từ sau một lớp màn vải nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lăng Kiến Triệt, má nàng ta ửng hồng, trái tim đập thình thịch, càng nhìn càng thích.

Lăng Kiến Triệt lười biếng ngồi trên ghế, tay cầm bình rượu, một mình uống rượu, dường như không nghe thấy tiếng cười xung quanh.

Mọi người thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, cúi đầu thì thầm, ánh mắt ẩn chứa vẻ mong đợi điều gì đó, trong lòng Lăng Kiến Triệt nảy sinh cảm giác kỳ lạ hiếm có.

Hắn liếc mắt nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện ra điều kỳ lạ, Lý Nhụy là muội muội của Thái tử, từ trước đến nay không hợp với Lệ Vương, hôm nay là tiệc của Lệ Vương, vậy mà nàng ta cũng có mặt.

Lăng Kiến Triệt nhận ra có điều bất thường, giả vờ vô tình hỏi: “Còn ai khác đến à?”

Lưu Cảnh Tường bí mật nháy mắt với hắn: “Có mỹ nhân suýt bị ngươi bắn chết, nàng ấy đắc tội với người ta.”

Lăng Kiến Triệt nhìn theo hướng ánh mắt của hắn ta về phía Tôn Kế Cương ngồi bên cạnh Lệ Vương, trên mặt Tôn Kế Cương vẫn còn vết xước, bên môi treo nụ cười âm trầm, thường xuyên nhìn về phía cửa.

Lăng Kiến Triệt xoay xoay chiếc nhẫn ngọc đen trên tay, hỏi bằng giọng điệu không liên quan đến mình: “Tôn Kế Cương có thù oán với nàng ấy sao?”

Lưu Cảnh Tường hạ giọng: “Ngươi có biết chuyện Tôn Kế Cương bị Võ thị phạt quỳ cách đây vài ngày không?”

“Chuyện này truyền đi khắp nơi, tất nhiên ta đã nghe qua.”

“Nghe nói nguyên nhân của việc này chính là Vương nữ Đàm Âm! Tôn Kế Cương mất mặt, Lệ Vương cũng mất mặt theo, hôm nay Lệ Vương muốn báo thù cho cữu cữu.” Lưu Cảnh Tường lắc quạt cảm thán: “Vương nữ Đàm Âm bây giờ như một miếng thịt phù dung thơm ngon, ai cũng muốn nếm thử một miếng, nhưng lại chẳng ai ăn được, họ đều muốn làm giảm bớt sự kiêu ngạo của nàng ấy, chờ đến khi miếng thịt phù dung rớt xuống, chẳng phải là họ có thể nhăm nhe rồi sao.”

Lăng Kiến Triệt gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào miệng hắn ta, mặt lạnh đứng dậy, không nói một lời đi ra ngoài.

Lưu Cảnh Tường khóc lóc kêu la.

Lăng Kiến Triệt đi được hai bước, đại sảnh bỗng nhiên im lặng, chỉ còn âm thanh lảnh lót từ sân khấu vẫn tiếp tục vang lên.

Lăng Kiến Triệt nhíu mày ngẩng đầu.

Phượng Hòa mặc một chiếc váy trắng giản dị đi từ cửa vào, đi qua hành lang, tóc đen như mây, váy như bướm, trên mái tóc có cài một cây trâm ngọc trắng, như bức tranh thủy mặc thoát tục, lông mày như tranh mực, môi hồng hơn hoa, tựa như mang theo một hương thơm dễ chịu, khiến người ta gặp gỡ đều quên đi thế tục.

Nàng chỉ có một mình, tỳ nữ bị chặn ở bên ngoài, nàng cho là quy tắc ở đây nên không nghĩ nhiều.

Phượng Hòa đi đến trước mặt Lăng Kiến Triệt.

Sắc mặt Lăng Kiến Triệt trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn nàng: “Sao ngươi lại đến đây?”

Phượng Hòa ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt hơi nghi hoặc: “Không phải là Lăng phu nhân gọi ta đến sao?”

“… Mẹ ta?” Đồng tử của Lăng Kiến Triệt co lại: “Mau rời đi.”

Lệ Vương đã nhìn thấy Phượng Hòa, lớn tiếng nói: “Vương nữ đã đến, mau ngồi xuống đi.”

Phượng Hòa nhìn tới bên cạnh hắn ta là Tôn Kế Cường, Khâu thị lại không có ở đây, nhận ra có điều bất thường, sắc mặt trầm xuống, đứng yên bất động.

Lăng Kiến Triệt lạnh lùng quay đầu lại, giọng nói mang theo tức giận: “Ai mời bằng danh nghĩa của mẹ ta?”

“Ta.” Tôn Kế Cường ưỡn bụng ngồi trên ghế, không thèm để ý nói: “Ai bảo Vương nữ này khó mời, ai đưa thiếp cũng không chịu đi, ta nghe nói nàng ấy và Lăng phu nhân nói chuyện rất hợp nên mượn danh nghĩa của Lăng phu nhân một lần, ngày khác nhất định sẽ đến cảm ơn.”

Phượng Hòa ánh mắt trầm xuống, hiểu ra đây là Hồng Môn yến.

Ánh mắt sắc bén của Lăng Kiến Triệt nhìn chằm chằm Tôn Kế Cường, trong mắt không có chút độ ấm nào, đột nhiên bước nhanh tới, một chân đá thẳng vào ngực Tôn Kế Cường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc